30
Th12
Gái bao – đó là mĩ từ xa xỉ nhất mà người ta gọi tôi, còn nếu là bình thường thì bọn đàn ông gọi tôi là con đĩ. Tôi cũng chả cần gì phải giấu giếm cái nghề mình đang làm cả – vâng tôi kiếm tiền bằng thân xác, ai muốn mua lạc đều có thể đến với tôi; thân tôi chẳng còn trong trắng và sạch sẽ từ khi tôi vào tuổi mười lăm. Gương mặt tôi không vào dạng quá xinh, thân người cũng bình thường vậy nên không được xếp vào dạng A (loại gái cao cấp) mà chỉ ở dạng B mà thôi. Tuy nhiên cũng có chút danh tiếng, và thường được những người đàn ông ở khách sạn chọn đi giờ. Tôi có thể làm họ vui vẻ và sẵn sàng bo thêm cho tôi vài trăm, thẫm chí có những ông khách rộng tay thì được vài chai coi như sống được một hai hôm. Nhưng, làm trong nghề này muốn có giá thì nên giữ tí sắc và làm chảnh chút như dạng tiểu thư ấy để tạo “của lạ” cho khách.
![55547901-1369816458-chanh-long-nho-ve-1.jpg](http://a9.vietbao.vn/images/vi955/2013/5/55547901-1369816458-chanh-long-nho-ve-1.jpg)
Tôi cũng chả rõ ai là người tạo ra mình nữa chỉ biết đó có một người đàn bà sau khi qua đêm với người đàn ông, và tôi không phải là kết tinh của tình yêu bọn họ mà chỉ là vì có men rượu vào quên dùng bao cao su. Nhưng cũng may bà đã sinh ra tôi chứ không phá bỏ, dẫu rằng chỉ sau sanh ít ngày bà đã bỏ tôi ở trước cửa một nhà một bà cụ nhặt rác đã già không con – không cháu. Nhờ thế mà bà cụ bắt tôi vào nuôi không có lẽ tôi cũng chết rồi ấy chứ. Cái mà người đã sinh ra để lại cho tôi trong cuộc đời này chính là cái nhan sắc, cũng nhờ đó mà tôi mới kiếm sống được đến hôm nay.
Năm tôi mười hai tuổi thì bà cụ mất, tôi lang thang nhặt rác kiếm tiền. Rồi có chút định chuyển qua bán vé số… cuộc đời tôi tưởng thế là ổn định sau này có chồng rồi sinh con. Một đứa thất học như tôi thì nào mơ ước điều chi mà này ông nọ.
Cho đến một ngày, khi đang bán vé số thì gặp một người đàn bà; bà ta bảo về sống với bà ta bao ăn – bao ở chỉ cần đêm đi tiếp khách là được, quần áo phấn son thì bà lo. Tôi đứng đó nghĩ thật lâu, nhìn bà cùng hai ba người con gái nữa mặc xinh đẹp đang ngồi trong quán, ăn những tô phở ngon lành… Con gái ai chẳng mong được như thế phải không ạ, thế là tôi đồng ý cùng bà ta về nhà. Trên đường về bà dẫn tôi vào một số cửa hàng thời trang mua ít quần áo giày dép, bà còn hỏi tôi: “Mày bao tuổi, còn trinh hay đã bị chơi rồi ? ”. Lúc ấy tôi được mua cho đồ mới quên mất sự xa cách, vui vẻ vì từ nay đời mình khỏi bán vé số nữa…
– Dạ con năm nay mười lăm tuổi ạ…còn trinh là gì vậy cô?
– Trời vậy mà cũng không biết nữa. Tức là mày đã ngủ chung với thằng nào chưa.
– Ôi, cái đó thì chưa ạ
– Vậy thì tốt… hàng ngon đây
Sau này khi chẳng còn nữa, thì tôi mới biết trinh là gì, bán được bao tiền… Mấy tháng đầu, tôi ở đó, phụ bán quán, làm quen với mọi người, được đâu cũng 5 hay 6 tuần thì bà cô bảo tôi đi tiếp khách.
– Tối nay có một ông chủ làm ăn dạo này không được, muốn tìm vận mai con đi tiếp ổng nhé! Ổng hứa sẽ cho con năm triệu. Tiền quần áo má lấy con lại hai triệu còn ba triệu thì má để con cầm.
– Tiếp như thế nào vậy má- Tôi lo lắng hỏi
– Không có gì đâu con vào đó ổng bảo gì con làm theo. Ngoan ngoãn là được rồi. Ông này rành lắm không có gì đâu.
Và đêm đó, tôi mới hiểu rằng từ nay mình đã trở thành đàn bà. Đêm đó tôi đau đớn, một đêm thức trắng cùng máu và nước mắt. Sau hơn hai tiếng, ra khỏi căn phòng ấy, từ khi tôi nhận tiền kiếm được bằng chính thân xác mình là lúc tôi trở thành con đĩ. Cũng từ ngày hôm ấy, tôi bắt đầu chuyển nghề, cặp kè hết anh này đến ông khác, có những người trẻ hơn tôi, cũng có những người gấp hai gấp ba tuổi mình. Có người chỉ hai ba tiếng là xong trả tiền đường ai nấy đi, có nhiều người bao nuôi tôi khoảng vài tháng chán rồi đi. Thật sự thì cũng như lời bà dì kia nói, cuộc sống của tôi không còn cực khổ nắng mưa như trước, đi đâu cũng có taxi đưa đón, tôi được mặc những bộ đồ vài trăm thậm chí vài triệu bạc, spa – salon là những thứ tôi thường ghé để chăm non nhan sắc, tối tối vào vũ trường hay bar để giải sầu. Thế nhưng, những lúc nằm trên chiếc giường mệt mỏi vì sau một trận “mây mưa”, khách để tiền đầu giường và đã ra về thì tôi lại nước mắt dâng trào, nghẹn ngào và đau xót cho chính thân phận của mình.
Thời gian gần đây, tôi qua lại với hai người đàn ông. Một là anh chàng công tử chừng hai-ba hai-bốn gì đó, giàu có đã có bạn gái nhưng tìm hoan mua vui. Tôi gọi cậu ta là Ken và chả biết tên thật của cậu ta là gì. Cậu khá bảnh ăn chơi thì đứng nhất, kinh nghiệm tình dục phong phú, tiền bạc chẳng thiếu. Cậu ta nghe đâu là con một ông đại gia nào đó ở Sài Gòn này. Một bên cần tiền – một bên cần tình dục hai bên trao đổi cùng có lợi, không để vướng víu cuộc sống đôi bên. Người thứ hai mà tôi quan hệ đó là một lão đại gia. Có vợ nhưng vẫn mê gái, bởi bà vợ đầu tắt mặt tối kiếm tiền nên da dẻ chẳng đẹp, tướng tá thô kệch chẳng đáp ứng được ổng. Nguyên tắc của lão: Cơm không ngon đi ăn phở.
Do có hai người cùng chu cấp một lúc nên cuộc sống tôi càng trở nên dư ăn, cho đến khoảng cuối tuần, tính ngày thì cũng quá nữa tháng tôi chưa có kinh nguyệt. Mới đầu nghĩ là do rối loạn thôi, nhưng hai tuần rồi thì nên xem lại, chạy ra hiệu thuốc gần nhà tìm mua một quen thử thai…. Kết quả thì chả có gì khác dự tính: hai vạch đỏ – tôi có thai. Tai nạn nghề nghiệp đây mà, cũng chẳng có gì lạ hay sợ; lại phá thai như những lần trước là xong.
![Phai-em-la-con-diem-2.jpg](http://thegioiphunu.net/wp-content/uploads/2013/10/Phai-em-la-con-diem-2.jpg)
Nhưng trong đêm đó, tôi không ngủ được; định sáng mai sẽ đi phá. Ấy thế mà cứ day dứt suy nghĩ về đứa con vừa mới tạo hình kia? Cha nó là ai trong hai người kia? Vì sao những đứa con đến mà tôi lại cứ từ chối… Hay cứ như trong phim lấy con ra làm bia bắt họ cưới mình. Bởi thật ra tôi cũng hằng ao ước một danh phận rõ ràng lắm rồi… nhưng nên xác lập danh phận với ai? Cha nó thật sự là ai ?.Cầm điện thoại lên, tôi nhắn tin: “Anh ! Em có thai rồi”. Tôi gửi tin cho cả hai người đàn ông cùng một lúc, rất nhanh sau đó có hai tin nhắn được gửi lại
– Tin thứ nhất: Sao lại thế, mai anh dẫn em đi phá.
– Tin thứ hai: Không có tiền phá hả? Mai tôi chuyển cho.
Đối với mấy cái tin này, chả có gì lạ nữa. Cũng chẳng đủ để làm tôi cảm thấy đau buồn hay hờn giận. Tôi cầm điện thoại và nhắn tiếp: “Em muốn giữ nó, mình cưới nhau nhé”
– Có một tin nhắn gửi lại: Giữ hay không tùy, tôi không nuôi con của thằng khác đâu. Cô ngủ bao nhiêu thằng rồi, biết là con của ai.
Còn một người thì im lặng. Nhưng hai người đàn ông, không hẹn đều ra đi trong cùng một đêm.
Năm năm sau…
Tôi giờ đã không còn là đĩ nữa, nói thế cho dễ nghe hơn chứ tôi rõ rằng cái chữ đĩ kia bám theo tôi xuống đời mà thôi. Nhưng mà giờ tạm thời chẳng ai biết điều đó.
Hai năm trước tôi đã rời thành phố, dắt theo đứa con hơn một tuổi của mình về cái tỉnh lỵ nhỏ, ngoại thành sinh sống. Tôi mở một tiệm may nho nhỏ sống qua ngày. Mọi người xung quanh, vui vẻ hòa đồng với tôi, họ chẳng xa lánh hay chê cười gì mẹ con tôi cả. Một vài người đàn ông có xin đi bước nữa nhưng tôi điều lắc đầu, tôi vẫn hiểu cái thân phận gái bao của mình chẳng xứng để làm vợ người ta.
Tôi cũng đã cắt đứt những mối quan hệ ngày trước của mình, hầu như không liên hệ với ai nữa. Thế nhưng tôi chẳng thể ngờ, có một người cất công tốn nhiều sức như vậy đến tìm tôi lại là người khách của mình. Bao năm qua, hắn cũng chẳng khác ngày xưa bao, dẫu giờ đây trông anh già hơn và xanh xao hơn. Bên cạnh anh là một người đàn bà, bà ta có vẻ chạc tuổi năm mươi, ăn bận sang trọng. Hai người bước vào có vẻ hơi rụt rè, tôi tự khinh bỉ chính mình chả lẽ họ sợ bước vào nhà con đĩ thì sẽ chết à. Lịch sự tôi mời hỏi vào:
– Mời hai người vào.
Họ ngồi xuống, nhìn tôi, rồi nhìn thằng con trai nhỏ đang ngồi chơi trong nhà.
– Để tôi vào lấy nước cho hai người.
– Không, không cần…
Rồi chợt người đàn bà lớn tuổi nghẹn ngào, mắt đỏ hoe. Anh chàng ngồi kế bên không nói gì, chỉ để người phụ nữ kia kể hết câu chuyện. Thì ra anh ta đã bị HIV rồi, chả biết là lây từ ai. Phát hiện ra hai năm trước và giờ đang uống thuốc cầm chừng. Lúc biết việc; anh có kể cho bà nghe về đứa con mà tôi vô tình mang. Bảo rằng, không rõ là tôi có giữ không. Hai người đã đi lại chỗ nhà cũ mà tôi thuê để tìm, được bà chủ kể là tôi không phá nó và đã dọn đi. Thế nên ngày đêm họ bỏ công ra đi tìm tôi… Nghe họ kể tự dưng tôi thấy hả hê, đời mình cũng may mắn chán khi mà ngừng sớm chứ không có lẽ cũng bị HIV như anh ta rồi. Nhưng chả lẽ hai mẹ con kia đến đây tìm sự thương hại của tôi thôi sao? Chẳng đơn giản như vậy:
– Mục đích chính hai người đến đây là để làm gì?
– Tôi muốn bắt lại đứa cháu của mình. Và sẽ đưa cô một số tiền công cô đã nuôi nó mấy năm qua coi như cảm ơn cô. Cô muốn bao nhiêu thì tôi sẽ đưa cô bất nhiêu.
Thì ra giờ đến giành cháu… haha cũng chẳng khác trong phim mấy nhỉ. Đến phút cuối mẹ con cùng quay đầu lại… hối hận haha…
– Nó chẳng phải con của ai ta.
– Cô muốn bao nhiêu tôi sẽ đưa.
– Tôi không cần tiền
– Nếu thế tôi phải nhờ pháp luật can thiệp. Cuộc sống cô bấp bênh tôi tin sẽ giành được phần nuôi cháu về với mình.
– Bà cứ việc. Nếu bà nghĩ nó là cháu của mình.
Thật ra câu trả lời này và chuyện tương tự hơn ba năm trước tôi đã gặp một lần, tuy với một người đàn bà khác, vợ của ông đại gia ngày cũ cùng được thông báo tin tôi mang thai. Thậm chí còn quyết liệt hơn khi bà ta đòi xét nghiệm ADN, bởi lúc ông ta qua lại với tôi thì bà ta mang thai đứa con thứ hai, nhưng trời trêu vợ chồng họ – hai đứa đều là con gái, chả ai nói giỏi tông đường. Lúc đó tôi còn ở Sài Gòn, một lần đi siêu thị tình cờ gặp vợ chồng lão thế là lão ta nghĩ con của lão nên giành nuôi… Sau khi xét nghiệm ADN thì nào có phải. Nhưng cũng chả có nghĩa nó là của anh công tử trước mặt tôi
– Nếu bà không tin thì cứ việc đưa nó đi xét ADN hay làm gì tùy.
Và thế là, lần nữa tôi lấy cớ đưa con đi khám sức khỏe để cho người ta rút máu nó thử ADN, chẳng phải là tôi sợ tiền hay luật mà là tôi không muốn con mình mệt mỏi với trò giành nuôi của mấy kẻ thừa tiền – thiếu tình, chuyện này nên kết thúc trả lại cuộc sống bình yên cho hai mẹ con tôi.
– Đây bà xem…
Nhận tờ giấy ADN trong tay, tôi ngao ngán đưa cho bà ta xem
– Không… không phải…
– Haizzz con đĩ ở trăm thằng… – anh chàng nhiễm HIV trước khi đi đã để lại bên tay tôi câu nói nhục mạ…
Tôi cười và chấp nhận… cũng như một sự thật mà tôi muốn chôn vùi.
Ngày đó, đứa trẻ kia tôi không phá. Tôi giữ nó. Dùng chút tiền còn lại của mình tôi quyết sanh nó ra… thế nhưng khi vào khoảng tháng thứ năm, một lần vào nhà tắm do bất cận té ngã được đưa đến bệnh viên khám và bác sĩ bảo cái thai kia không giữ được. Lúc trước tôi nhiều lần đã phá thai nên từ nay về sau sẽ rất khó có con… Sau khi xuất viện, tôi chẳng tìm đến khách, ai gọi tôi cũng từ chối… tôi muốn rời khỏi cái nghề này…
Tôi đem những bộ đồ của mình đi góp từ thiện, chỉ giữ lại một vài bộ đồ tây đơn giản… tôi quyết định sẽ rời khỏi Sài Gòn để về một nơi bình yên sinh sống. Có lẽ là ngôi nhà trước kia của tôi và bà đã ở… Đêm đó, tôi không về nhà trọ, đi lang thang khắp mọi con đường. Chợt trong bóng tối, tôi nghe tiếng trẻ con khóc, chẳng xa chẳng gần nho nhỏ… lần theo tiếng khóc ấy, tôi bắt gặp một đứa trẻ nằm trong tả bị ai đó bỏ lại trên đường vắng với bình sữa nguội lạnh… bật cười cho đứa trẻ bị vứt bỏ rồi tôi quyết định sẽ nuôi nó như cái duyên phận của mình…
Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay… tôi thẩn thờ nhớ về quá khứ…
– Mẹ…mẹ ơi…
Thằng Tuấn – con trai của tôi níu tay gọi mẹ
– Gì thế con – Tôi nhìn xuống cánh tay nhỏ xíu của đứa nhỏ…
– Con bị gì không vậy mẹ
– Không sao cả, con mẹ vẫn ổn… Thôi mình về đi
– Vâng ạ…
Với tôi, cuộc sống bây giờ là quá đủ, tôi chỉ cần như thế. Đơn giản và hạnh phúc… Tiền bạc dẫu cần nhưng nó đôi khi ma mị dẫn ta sai đường… con đĩ dẫu nhơ bẩn nhưng cũng khát khao hạnh phúc thực sự. Tôi tin chỉ cần nhìn đúng đường và rẽ đúng ngã thì chẳng có gì là quá muộn
Truyện viết hay lắm bạn. Rất giàu tính nhân văn.
Hay lắm bạn à =)
Số lần Twitter: 30
Chuyên Mục:
Tản mạn
Tags:
candy, Dâm lão đại, dungca87, Kí Ức Xóa Nhòa, Phiêu Bồng, soija, swatchswiss, Tào_Tháo, TheGhort
Trackbacks and pingbacks
No trackback or pingback available for this article.
Leave a reply Delete Message
Hiện thêm kết quả...
CHUYÊN MỤC
- Bí quyết quan hệ (500)
- Phòng the (5.462)
- Review đồ chơi người lớn (10)
- Sức Khoẻ Tình Dục (380)
- Tâm lý tình yêu (329)
- Tản mạn (1.848)
- Tìm Người Yêu (1.638)
- Truyện Cười 18+ (1.067)
- Tư vấn tâm lý (516)
- Đọc truyện ngôn tình (1.522)
SẢN PHẨM
- Cosplay (44)
- Quần lót (73)
- Quần Gen (1)
- Quần không đáy (6)
- Quần lọt khe (0)
- Quần lót không đường may (15)
- Quần lót Ren (36)
- Quần Lót Thun (15)
- Phụ Kiện Sexy (34)
- Gel bôi trơn (44)
- Vòng đeo dương vật (21)
- Đồ ngủ (81)
- Váy Ngủ (63)
- Váy Sơmi Pijama (3)
- Áo Choàng Ngủ (5)
- Corsets (4)
- Đồ Bộ (6)
- Đồ bộ Pijama Dài (0)
- Pijama Ngắn (0)
- Áo lót (92)
- Áo lót đa năng (2)
- Áo lót không gọng (18)
- Áo lót mút nâng (0)
- Áo lót có gọng (72)
- Đồ chơi BDSM (31)
- Đồ chơi hậu môn (41)
- Máy massage tình yêu (109)
- Bodysuits (24)
- Bodysuits Có Gọng (14)
- Bodysuits Không Gọng (10)
Sản phẩm
Bài gần đây
Bình luận
TWEETY
Tag
Analysis
![0](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/0.gif)
![1](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/1.gif)
![3](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/3.gif)
![6](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/6.gif)
![0](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/0.gif)
![2](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/2.gif)
![6](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/6.gif)
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
Your IP Address: 18.117.11.176
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac