31
Th12
Nhẹ nhàng tìm kiếm lại những bài viết, những tin nhắn, những chủ đề. Nặng nhọc giữ cho tâm hồn tĩnh tại để có thể lần lượt xóa từng cái một. Vậy đó, những dòng tâm trạng của ngày nào. Vì một người, hai người , n người. Cuối cùng, chuyện gì cũng có cái giá của nó.
Liệu có chấp nhận được những gì quá khứ đã trải qua, liệu có dám chấp nhận tương lai mù mịt. Chắc chẳng thể. Cơn gió cấp 2 là khi giữa trời mưa tầm tả, một thằng con trai dong duỗi trên quốc lộ 1A từ Đồng Nai về Nha trang. Nó cuốn theo những gì của quá khứ, để tĩnh tại khi nó ngồi dưới chân đồi trại thủy nhìn về phía đông nam nơi mà nó đã xác định được vị trí cần có. Em vẫn ở đó, nhưng bên cạnh em giờ chẳng thể là nó. Và tương lai cũng vậy. Khẽ trở về nơi nó đã ra đi, một giọng nói ở đâu ùa về làm nó nhói. ” Chỉ cần anh với em đi với nhau thế này là được rồi, cần quái gì lấy chồng làm gì, anh trai nhỉ”.
Có lẽ sai lầm lớn nhất là có tình cảm mà chẳng dám nhận, chỉ có thể đóng cho tròn vai anh – em kết nghĩa. Năm lần bảy lượt, anh sẽ kể em nghe về những người con gái đi ngang đời anh, để lại những vết thương đến nỗi chẳng còn dám tin vào điều gì nữa. Giờ khi cơn gió cấp 2 đã xuất hiện, anh lại chuẩn bị lên đường. Chuẩn bị hành trang để đổi ngôi với một người trong tâm trí.
Liệu có chấp nhận được những gì quá khứ đã trải qua, liệu có dám chấp nhận tương lai mù mịt. Chắc chẳng thể. Cơn gió cấp 2 là khi giữa trời mưa tầm tả, một thằng con trai dong duỗi trên quốc lộ 1A từ Đồng Nai về Nha trang. Nó cuốn theo những gì của quá khứ, để tĩnh tại khi nó ngồi dưới chân đồi trại thủy nhìn về phía đông nam nơi mà nó đã xác định được vị trí cần có. Em vẫn ở đó, nhưng bên cạnh em giờ chẳng thể là nó. Và tương lai cũng vậy. Khẽ trở về nơi nó đã ra đi, một giọng nói ở đâu ùa về làm nó nhói. ” Chỉ cần anh với em đi với nhau thế này là được rồi, cần quái gì lấy chồng làm gì, anh trai nhỉ”.
Có lẽ sai lầm lớn nhất là có tình cảm mà chẳng dám nhận, chỉ có thể đóng cho tròn vai anh – em kết nghĩa. Năm lần bảy lượt, anh sẽ kể em nghe về những người con gái đi ngang đời anh, để lại những vết thương đến nỗi chẳng còn dám tin vào điều gì nữa. Giờ khi cơn gió cấp 2 đã xuất hiện, anh lại chuẩn bị lên đường. Chuẩn bị hành trang để đổi ngôi với một người trong tâm trí.
Gió, là biểu tượng của sự bất ổn định, của sự cô đơn mãi. Vì gió có bao giờ ở lại quá lâu một nơi. Bạn. Gọi là vậy đi, cũng cơn gió. Ồn ào, náo nhiệt.
Có lẽ càng lớn, càng lâu dài….có nhiều chuyện phải giải quyết, có nhiều thứ phải nghĩ suy. Nếu có một đứa trẻ là con của bạn. Bạn muốn tính cách nào tồn tại trong con của mình. Và điều gì bạn tự hào nhất dù người khác nói gì đi chăng nữa.
Muốn nhắc đến một người, nhưng để làm gì. Có phải chỉ cần duyên nợ là con người có thể ở bên nhau trọn một đời. Chưa hẳn. Có quá nhiều điểm tương đồng cũng chẳng thể nào đến với nhau. Hãy ngừng cố gắng tổn thương nhau vào một ngày một trong hai người hạ cánh sau hàng loạt những xúc cảm đong đầy.
Kiên nhẫn, điều luôn thiếu trong mỗi mối quan hệ. Đã là gió thì chẳng thể nào ổn định và ở mãi một nơi. Luôn cần khẳng định một điều gì đó.
Xâu chuỗi những thông tin vô tình hay cố tình có được rồi thì sao. Bạn đã bị lộ thông tin. Dù muốn dù không, bạn chỉ có thể lẩn trốn khi mọi kết nối đã kết thúc. Nhẹ nhàng mỉm cười vì những điều suy nghĩ của mình đôi khi ngược lại với những gì trái tim mách bảo. Xin lỗi vì sự cố chấp trong con người của gió rất lớn. Cứng đầu và chẳng dễ gì bỏ qua. Có thể tạm để đó, nhưng một lúc nào chán nản, lúc nào cán cân lệch lạc thì những câu chữ sẽ thể hiện sự bất mãn và làm tổn thương người một cách âm thầm.
Ai sẽ cần một cơn gió vô định, ai có thể chờ một cơn gió mãi phiêu lưu nơi nào. Có những suy nghĩ mãi là những suy nghĩ. Một mình, cái cảm giác cũng chẳng dễ chịu chút nào cả. Đôi khi, trong đôi mắt là những thầm muốn chẳng thể nào chối từ. Đã bao giờ mở hết công suất của REMEMBER WHEN CỦA avril lavigne chưa. Khi cảm xúc ở ngăn cuối cùng.
Chiều thứ 6, một thân một mình bắt đầu từ “Sự vĩnh hằng” đến Vung Tau Back Beach square chỉ để ngồi 1h từ 16h-17h để thấy mình vẫn có nơi nào đó để đến. Ngồi đó nhìn những cơn sóng, để chờ đón những cơn gió mới để khi trở về trên môi một chút vị mặn của biển. Lại thả hồn trên 2 cây cầu với tốc độ 80km.
Đôi khi, có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều, hy vọng quá nhiều, tin quá nhiều vào cổ tích giữa đời thường. Đôi khi, cuộc sống có đầy những sự lựa chọn, có thể tôi, bạn, quá khứ, tương lai, hiện tại.
Đôi khi, muốn thử một lần nữa yếu đuối chờ đợi một điều gì đó.
Đôi khi, Hạnh phúc ở gần lắm mà sao chẳng thể nào vơ tay ra mà ôm trọn vào lòng.
Ai sẽ đủ kiên nhẫn để chờ đợi, ai sẽ đủ kiên nhẫn im lặng, ai sẽ đủ kiên nhẫn dựa dẫm, ai sẽ đủ kiên nhẫn kề bên, ai sẽ đủ kiên nhẫn dắt tay một người, ai sẽ đủ kiên nhẫn buông tay, ai sẽ đủ kiên nhẫn hy vọng, ai sẽ đủ kiên nhẫn mở lời, ai sẽ đủ kiên nhẫn yêu. Nothing!
Và nó, cơn gió cấp 1 chẳng đủ thời gian, chẳng đủ niềm tin để chờ đợi cơn gió cấp 2. Cơn gió của tương lai. Không ai có thể ẩn danh mãi trên mạng internet đầy kết nối này. Chỉ là ai đủ niềm tin và kỳ vọng vào một cái nick.
Chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhận ra nhau. Chỉ là lúc đó em đang đứng cạnh ai khác. Chỉ cần một cái cười mỉm rất nhẹ mà sự tinh tế mới có thể nhận ra. Khẽ gật đầu chào nhau, chớp mắt. Gió cấp 2.
Đôi khi nhìn vào bản thân
Tui tự nghĩ tôi cũng lad một cơn gió trôi qua nhè nhẹ các em và biến đi mất
Tui tự nghĩ tôi cũng lad một cơn gió trôi qua nhè nhẹ các em và biến đi mất
Đọc xong bài của bác mới biết là đại đồng
)
hie
Ko thể hiểu chuyện gì đang xảy ra
Anh vẫn vậy, vẫn yêu em như xưa. Em cũng thế, vẫn xem anh như người thừa
Đứng trước biển, những cơn gió ùa vào mặt. Tát những cú yêu thương lên mái tóc. Xa xa những con tàu đang nhả neo chờ đợi chuyến hải trình mới. Một vài bài hát được vang lên từ chiếc tai phone. Vẫn chỉ là vài bài cũ rích đó thôi. Until you với gương mặt của Thẩm Giai Nghi, Sad angle với gương mặt của nghệ sĩ kịch câm, I Do với màn nắm tay dưới mưa, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ làm cho lòng chợt nhẹ xuống. Để rồi sau đó Victory của Two steps from hell với hình ảnh của những chiếc máy bay cất hạ cánh. Đôi lúc chạy xe, tai nghe đang cắm mà nghe bài victory thì thôi rồi, cứ như đang điều khiển một cái gì lớn lao càn quét tất cả. Với mức âm lượng to nhất, chẳng gì lọt vào tai được nữa.
Giờ Gió cấp 2 đã trở về nơi nó đến, vỏn vẹn một cơn gió nhẹ hiu hiu bay vờn qua tâm hồn nó. Hóa ra, có những lúc yếu lòng, có những lúc mạnh mẽ thì cuối cùng mọi con đường đều kết thúc bằng giấc ngủ. Nhớ một ai đó mà đáng lẽ không nên nhớ, chẳng lẽ cứ chờ mãi một tín hiệu, chờ mãi một hồi đáp. Có cần thiết nữa đâu. Hóa ra cái cần là một nơi có thể viết ra tất tần tật mà chẳng ai biết bạn là ai, tôi là ai. Chỉ là….cuối cùng cũng chỉ là ảo mà thôi.
Mọi thứ rồi sẽ qua đi, bạn rồi cũng rời xa, tôi rồi cũng xa rời. Chỉ là một lúc nào đó khi đã có trong tay ít trắng trắng của tuổi già thì nhìn lại. Quãng đường mà mình đã đi qua, có gì đó vẫn chưa trọn vẹn. Vẫn cứ thích 1 mình dông duỗi theo những cơn gió biển. Chờ một cơn gió mới lại nổi lên. Chờ cơn gió của giận dữ, của thù hận, của chán ghét nổi lên trong giây lát rồi tự hạ mình trở về cơn gió cấp 1 yên bình và lặng lẽ.
Có khó quá chăng khi những nghĩ suy chẳng nói nên lời. hoặc bạn hoặc tôi hoặc cách này hoặc cách khác có những điều định mệnh đã được quyết ngay từ khi bạn còn chưa hình dung được mọi chuyện sẽ ra sao. Chỉ là…thông tin bị làm cho xáo rỗng vẫn có thể quay lại hại bản thân. Chỉ là,….gió thì phải cô độc một mình. Dù giây lát nó ở lại với mây, với nước.
Giờ Gió cấp 2 đã trở về nơi nó đến, vỏn vẹn một cơn gió nhẹ hiu hiu bay vờn qua tâm hồn nó. Hóa ra, có những lúc yếu lòng, có những lúc mạnh mẽ thì cuối cùng mọi con đường đều kết thúc bằng giấc ngủ. Nhớ một ai đó mà đáng lẽ không nên nhớ, chẳng lẽ cứ chờ mãi một tín hiệu, chờ mãi một hồi đáp. Có cần thiết nữa đâu. Hóa ra cái cần là một nơi có thể viết ra tất tần tật mà chẳng ai biết bạn là ai, tôi là ai. Chỉ là….cuối cùng cũng chỉ là ảo mà thôi.
Mọi thứ rồi sẽ qua đi, bạn rồi cũng rời xa, tôi rồi cũng xa rời. Chỉ là một lúc nào đó khi đã có trong tay ít trắng trắng của tuổi già thì nhìn lại. Quãng đường mà mình đã đi qua, có gì đó vẫn chưa trọn vẹn. Vẫn cứ thích 1 mình dông duỗi theo những cơn gió biển. Chờ một cơn gió mới lại nổi lên. Chờ cơn gió của giận dữ, của thù hận, của chán ghét nổi lên trong giây lát rồi tự hạ mình trở về cơn gió cấp 1 yên bình và lặng lẽ.
Có khó quá chăng khi những nghĩ suy chẳng nói nên lời. hoặc bạn hoặc tôi hoặc cách này hoặc cách khác có những điều định mệnh đã được quyết ngay từ khi bạn còn chưa hình dung được mọi chuyện sẽ ra sao. Chỉ là…thông tin bị làm cho xáo rỗng vẫn có thể quay lại hại bản thân. Chỉ là,….gió thì phải cô độc một mình. Dù giây lát nó ở lại với mây, với nước.
Phải chăng mình lại bắt đầu rớt vào cái bẫy mà mình tự tạo lấy. Bài hát Remember When của aril lại được vang lên. Ngăn cuối cùng là gì? Phải chăng nơi đó chứa đầy những phiền muộn mà mình chẳng thể nào có thể kìm nén lại được. Những suy nghĩ, cảm nhận và cả những suy diễn cứ chợt chạy lên như những con đường. Muốn gác lại tất cả nhào về Vũng tàu ngắm những con tàu xa xa, và nơi quãng trường lộng gió lại lặng lẽ nghe tiếng biển rì rào
Nhưng chỉ là ước muốn mà thôi. Mai vẫn chưa thể ra đó ngồi ngóng những ngây thơ của tuổi trẻ. Con người lớn phải có việc làm, ít nhất phải tự lo cho bản thân mình. Một tuần lễ thôi mà, tuần sau sẽ được ra đó. Đơn giản vì có những điều đã được sắp đặt từ trước. Muốn rời bỏ những gì mình có, lại muốn rời xa. Ai có thể giữ lại cơn gió bão của ngày giông gió. Ai có thể kiên nhẫn xuyên qua mọi thứ để thấy rằng trong “mắt bão” thật bình yên và tĩnh lặng.
p.s: Vô tình nhìn vào mắt em đúng giờ, đúng giấc chỉ khác tháng năm. Tròn và sáng lắm. Mặt trăng!
Nhưng chỉ là ước muốn mà thôi. Mai vẫn chưa thể ra đó ngồi ngóng những ngây thơ của tuổi trẻ. Con người lớn phải có việc làm, ít nhất phải tự lo cho bản thân mình. Một tuần lễ thôi mà, tuần sau sẽ được ra đó. Đơn giản vì có những điều đã được sắp đặt từ trước. Muốn rời bỏ những gì mình có, lại muốn rời xa. Ai có thể giữ lại cơn gió bão của ngày giông gió. Ai có thể kiên nhẫn xuyên qua mọi thứ để thấy rằng trong “mắt bão” thật bình yên và tĩnh lặng.
p.s: Vô tình nhìn vào mắt em đúng giờ, đúng giấc chỉ khác tháng năm. Tròn và sáng lắm. Mặt trăng!
T cũng thích biển. Cảm giác vị gió mằn mặn, cát trắng biển xanh ngồi đó tự do thư thái thật tuyệt. Nhưng biển mênh mông quá, đôi khi lại thấy bất an…
Chỉ bất an khi tự nhiên nước biển rút ra quá xa thôi.
Lại bắt đầu với những bất ổn, lại suy nghĩ những chuyện đã quyết. Có gì đó cứ mãi lỡn vỡn trong đầu những ý tưởng lạ lùng. Không rời xa nơi đây, bởi thật sự có những lúc muốn phá nát cái cuộc đời trời ơi đất hỡi này. Nhưng lên trên này cũng chỉ là một bước đệm. Để cho cơn bão lòng qua đi rồi lại quay về với những lo toan của cuộc sống.
Bạn, không hiểu đang định nghĩa như thế nào cho phù hợp với từ “bạn” này nữa. Sau bạn sẽ là gì, là thân, là đời hay là xxx. Có cần phải lo sốt vó lên như vậy khi bạn bị tai nạn. Có cần phải ấm ức im lặng khi mẹ thoảng cho 1 câu vậy hay không. Chỉ nhẹ nhàng thôi mà thâm thúy lắm. Hay lại đang tơ tưởng đến điều gì đó xa rời quá khả năng của mình.
Thật sự cũng có chút chạnh lòng, cũng “ghen” đó chứ. Nhưng nhìn lại mày lấy tư cách gì để ghen hả. Điên vừa thôi.
Giờ cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm. Rồi người ta lành lặn, ngta sẽ lại tổn thương mày như bao lần khác thôi. Chẳng phải đã chấp nhận rồi mà sao cứ phải xoắn.
Tình cảm có cần phải miễn cưỡng mà rào trước đón sau. Chẳng phải nguyên tắc đầu tiên trên những nguyên tắc là cái gì của mình thì của mình hay sao. Mà thế quái nào nó có đúng vậy đâu. Cái mình muốn, cần mà ko dám hay không thể tranh đấu mà giữ lấy thì mất đi làm sao có thể trách họ được. Tiên trách kỹ hậu trách nhân. Trách bản thân mình trước khi trách ngta hờ hững vô tình. Chưa bao giờ cái cảm giác chuẩn bị mất đi điều gì đó làm mày thật sự lo lắng đến vậy. Cơ mà…..như bao lần khác mày lại chẳng im lặng mà rời xa, mà tạo khung trời cho họ và người mới ở bên nhau sao.
Bạn, lạ lắm. Ngay cả người ko quen nghe mày nói cũng bảo mày khờ quá đi rồi. Huống hồ mấy đứa thân thân kêu mày điên, mày khùng là phải rồi.
Hôm nay thứ tư rồi, ráng thêm bữa nữa lại chạy ra biển. Lại được một mình rong ruỗi theo những suy tư. Người ta nói mày chạy trốn cũng được. Trốn những xúc cảm đớn đau mà mày tự gánh chịu.
Ừa thì sao nào. Thà một mình còn hơn 2 người mà chẳng thốt lên được tiếng nói chung.
Bạn, không hiểu đang định nghĩa như thế nào cho phù hợp với từ “bạn” này nữa. Sau bạn sẽ là gì, là thân, là đời hay là xxx. Có cần phải lo sốt vó lên như vậy khi bạn bị tai nạn. Có cần phải ấm ức im lặng khi mẹ thoảng cho 1 câu vậy hay không. Chỉ nhẹ nhàng thôi mà thâm thúy lắm. Hay lại đang tơ tưởng đến điều gì đó xa rời quá khả năng của mình.
Thật sự cũng có chút chạnh lòng, cũng “ghen” đó chứ. Nhưng nhìn lại mày lấy tư cách gì để ghen hả. Điên vừa thôi.
Giờ cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm. Rồi người ta lành lặn, ngta sẽ lại tổn thương mày như bao lần khác thôi. Chẳng phải đã chấp nhận rồi mà sao cứ phải xoắn.
Tình cảm có cần phải miễn cưỡng mà rào trước đón sau. Chẳng phải nguyên tắc đầu tiên trên những nguyên tắc là cái gì của mình thì của mình hay sao. Mà thế quái nào nó có đúng vậy đâu. Cái mình muốn, cần mà ko dám hay không thể tranh đấu mà giữ lấy thì mất đi làm sao có thể trách họ được. Tiên trách kỹ hậu trách nhân. Trách bản thân mình trước khi trách ngta hờ hững vô tình. Chưa bao giờ cái cảm giác chuẩn bị mất đi điều gì đó làm mày thật sự lo lắng đến vậy. Cơ mà…..như bao lần khác mày lại chẳng im lặng mà rời xa, mà tạo khung trời cho họ và người mới ở bên nhau sao.
Bạn, lạ lắm. Ngay cả người ko quen nghe mày nói cũng bảo mày khờ quá đi rồi. Huống hồ mấy đứa thân thân kêu mày điên, mày khùng là phải rồi.
Hôm nay thứ tư rồi, ráng thêm bữa nữa lại chạy ra biển. Lại được một mình rong ruỗi theo những suy tư. Người ta nói mày chạy trốn cũng được. Trốn những xúc cảm đớn đau mà mày tự gánh chịu.
Ừa thì sao nào. Thà một mình còn hơn 2 người mà chẳng thốt lên được tiếng nói chung.
Cho em hỏi các huynh đệ tỷ muội một chút, em là mem mới và e có ý định sẽ viết chút gì đó về quan điểm sống, về cách nhìn của đàn ông vs phụ nữ, đại loại như là góc của đàn ông ý. Thì em nen post vào box nào thì sẽ hợp lý nhỉ
( em cảm ơn ạ
Ngày nắng và gió.
Mưa bất chợt ùa về. Vội trốn dưới gầm cầu tự hỏi mình đang đi đâu. Ai và điều gì thật sự quan trọng với bản thân.
Ngồi nhẫn ngơ một giây lát, mưa vẫn rơi. Ào mình ra khỏi nơi đang ẩn. Đúng vị trí, đúng thời điểm mọi chuyện sẽ chẳng còn quan trọng nữa. Mưa như trút nước vào người. Cái lạnh của nước mưa có còn là bao so với cái giá lạnh tự mình tạo ra. Trên cầu nhìn xuống dòng sông mới yên ả làm sao. Vào thành phố với những con đường kết nối với nhau tạo nên những lạc lõng. Chẳng biết đường, chẳng biết đang ở đâu. Chỉ biết địa điểm là công viên biên hùng. Lạnh…
Cũng hoàn tất công việc được giao phó. Người ướt như chuột.
Lại mon men về lại quốc lộ 51. Lại con đường này. Khúc đường quen thuộc, thói quen dừng nghĩ, chờ đèn đỏ quen thuộc. Đủ đầy những cảm xúc với cơn mưa 1h25 phút. Gió thổi khô những ướt át trong người.
Biển động, những cơn sóng ở bãi trước trở nên dữ dội. Nhào mình trên những con sóng. Thích bãi trước nơi mà con người của biển hòa làm một.
Đã đến giờ trở về. Lòng chợt chùn xuống. Lạnh, ức, tủi thì ra vẫn còn vương vấn.
Giao nhau với tàu hỏa, cảm xúc chẳng dễ chịu gì. Nước mắt lại hòa cùng nước mưa. Mặn, sót. Em đã trở về thành phố biển 450km. Liệu….anh có còn giữ vẻ điền tĩnh khi ngồi đối diện với 2 vợ chồng. Lặng. Gió, biển, mưa, nắng. Rồi sẽ có người thay em dõi theo anh, chỉ là….ký ức không phôi phai. Cứ yêu thương, hạnh phúc lại về.
Mưa bất chợt ùa về. Vội trốn dưới gầm cầu tự hỏi mình đang đi đâu. Ai và điều gì thật sự quan trọng với bản thân.
Ngồi nhẫn ngơ một giây lát, mưa vẫn rơi. Ào mình ra khỏi nơi đang ẩn. Đúng vị trí, đúng thời điểm mọi chuyện sẽ chẳng còn quan trọng nữa. Mưa như trút nước vào người. Cái lạnh của nước mưa có còn là bao so với cái giá lạnh tự mình tạo ra. Trên cầu nhìn xuống dòng sông mới yên ả làm sao. Vào thành phố với những con đường kết nối với nhau tạo nên những lạc lõng. Chẳng biết đường, chẳng biết đang ở đâu. Chỉ biết địa điểm là công viên biên hùng. Lạnh…
Cũng hoàn tất công việc được giao phó. Người ướt như chuột.
Lại mon men về lại quốc lộ 51. Lại con đường này. Khúc đường quen thuộc, thói quen dừng nghĩ, chờ đèn đỏ quen thuộc. Đủ đầy những cảm xúc với cơn mưa 1h25 phút. Gió thổi khô những ướt át trong người.
Biển động, những cơn sóng ở bãi trước trở nên dữ dội. Nhào mình trên những con sóng. Thích bãi trước nơi mà con người của biển hòa làm một.
Đã đến giờ trở về. Lòng chợt chùn xuống. Lạnh, ức, tủi thì ra vẫn còn vương vấn.
Giao nhau với tàu hỏa, cảm xúc chẳng dễ chịu gì. Nước mắt lại hòa cùng nước mưa. Mặn, sót. Em đã trở về thành phố biển 450km. Liệu….anh có còn giữ vẻ điền tĩnh khi ngồi đối diện với 2 vợ chồng. Lặng. Gió, biển, mưa, nắng. Rồi sẽ có người thay em dõi theo anh, chỉ là….ký ức không phôi phai. Cứ yêu thương, hạnh phúc lại về.
Đúng rồi. Vì mấy thánh dê xồm và mấy anh ham mò cua hay thích rủ gái ra biển nà sao ko bất an. He he
May mắn là chỉ thích đi biển một mình. Họa hoằng lắm mới đèo theo gái ra biển. Mà tắm rồi lại về. Biển đẹp. Ghẹ to
Biển ở đâu mà đẹp có ghẹ lại to vậy bác. Chỉ em với nhé. Cho em tới nơi chiêm ngưỡng cái
Vũng tàu bác ợ. Nghe đồn đà nẵng biển cũng đẹp lắm. Đang gom gạo.
Trời lại mưa, sau cơn mưa không khí trở nên lạnh hơn, thoáng hơn. Dẫn chiếc xe ra ngoài, đề máy và chạy đi. Trên con đường quen thuộc. Nó có được đặt trên là con đường mệt mỏi không nhỉ. Đơn giản chỉ khi nào thật sự mệt mỏi, thật sự bất ổn thì lại chạy hết con đường đó. Lúc nhanh lúc chậm. Đôi khi tự cho bản thân một cơ hội để thoát khỏi những ẩm ương của ngày mưa. Nhưng rồi, vẫn vậy. Cũng vui đó chứ. Trên con đường sập xệ nào quán là quán. Những bảng hiệu mờ ảo, khiêu gợi mời chào. Nhưng nó mệt, chỉ muốn ngồi trên con xe, chạy đi rồi lại chạy về. Thỉnh thoảng muốn tạt vào một góc nào đó nhưng xét lại chẳng có nơi nào. Chẳng thuộc về nơi nào cả.
Lại xem những bài viết. Hơi khó chịu vì những suy nghĩ lạ lẫm. Đặt mình vào vị trí của người khác. Đưa ra cách giải quyết. Cũng chẳng cần. Người ta chỉ là không đối mặt với hiện tại mà thôi , mình cũng vậy mà. Có lẽ cũng làm tổn thương đến vài người rồi còn gì.
Lại xem những bài viết. Hơi khó chịu vì những suy nghĩ lạ lẫm. Đặt mình vào vị trí của người khác. Đưa ra cách giải quyết. Cũng chẳng cần. Người ta chỉ là không đối mặt với hiện tại mà thôi , mình cũng vậy mà. Có lẽ cũng làm tổn thương đến vài người rồi còn gì.
Chưa từng suy nghĩ về gió cấp 3. Nhưng nó đã về. Trú ngụ ở chốn nào đó trong tâm hồn. Ngay lúc nó im lặng, chuyển người, đổi giọng và mưa. Đã đặt những hy vọng mong manh. Nhưng hóa ra, bụp.
Trở về. Im lặng. Rồi sẽ có ai đó đủ kiên nhẫn thôi mà. Lặng im. Gió cấp 3. Cơn gió của tiếng nói.
Văn vẻ cũng hay nhỉ
Ai cũng có quá khứ
Số lần Twitter: 83
Chuyên Mục:
Tản mạn
Tags:
38na7hiafha8saj8asjfoasfo, Băng Băng, Baohan611, Bo gia 99, Boyhanoi911, Bút Xóa, Chimcongdn, Gaihuhanoi, Kiepphongtran113, kliner, Koisuki, Magiamsinh90, Moc246, oyster, Phuong7038, pn97, vankien
Trackbacks and pingbacks
No trackback or pingback available for this article.
Leave a reply Delete Message
CHUYÊN MỤC
- Bí quyết quan hệ (824)
- Phòng the (5.786)
- Review đồ chơi người lớn (10)
- Sức Khoẻ Tình Dục (380)
- Tâm lý tình yêu (329)
- Tản mạn (1.848)
- Tìm Người Yêu (1.638)
- Truyện Cười 18+ (1.067)
- Tư vấn tâm lý (1.676)
- Đọc truyện ngôn tình (1.522)
SẢN PHẨM
- Cosplay (44)
- Quần lót (73)
- Quần Gen (1)
- Quần không đáy (6)
- Quần lọt khe (0)
- Quần lót không đường may (15)
- Quần lót Ren (36)
- Quần Lót Thun (15)
- Phụ Kiện Sexy (34)
- Gel bôi trơn (44)
- Vòng đeo dương vật (21)
- Đồ ngủ (81)
- Váy Ngủ (63)
- Váy Sơmi Pijama (3)
- Áo Choàng Ngủ (5)
- Corsets (4)
- Đồ Bộ (6)
- Đồ bộ Pijama Dài (0)
- Pijama Ngắn (0)
- Áo lót (92)
- Áo lót đa năng (2)
- Áo lót không gọng (18)
- Áo lót mút nâng (0)
- Áo lót có gọng (72)
- Đồ chơi BDSM (31)
- Đồ chơi hậu môn (41)
- Máy massage tình yêu (109)
- Bodysuits (24)
- Bodysuits Có Gọng (14)
- Bodysuits Không Gọng (10)
Sản phẩm
-
Bộ Đồ Lót Nữ Đơn Giản Cá Tính ₫290.000
-
Bộ Cosplay Nữ Y Tá ₫250.000
-
Bộ Croset Nữ Cá Tính Gợi Cảm ₫320.000
-
Dụng cụ vệ sinh xịt rửa hậu môn 4 chiều an toàn sạch sẽ ₫120.000
-
Gel bôi trơn Lovense 100ml cao cấp made in USA ₫320.000
Bài gần đây
Bình luận
TWEETY
Tag
Analysis







![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
Your IP Address: 18.97.14.81
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac