31
Th12
Một cơn mưa rào mùa thu mang theo nhiều tâm trạng…
Rất rất nhiều năm về trước, hạnh phúc đơn giản chỉ là đc ăn bữa cơm quây quần bên gia đình, luôn có bạn bè và người thân bên cạnh, cứ vô tư mà sống..
Khi lớn lên, ra ngoài xã hội gặp đủ mọi loại người, cuộc sốg dần xoay quanh cơm áo gạo tiền, tình yêu và những mối qan hệ xh có nhiều áp lực hơn. Cứ nghĩ mọi thứ đều có cách giải quyết, cái j cũg dễ dàg đón nhận. Tự cho rằng bản thân mình mạnh mẽ, ko có gì có thể quật ngã được mình. Nhưng,
23 tuổi ! Tôi chưa tìm ra đc mục đích sống.
23 tuổi ! Tôi ko muốn trưởng thành…
23 tuổi ! Tôi làm lại từ đầu
Rất rất nhiều năm về trước, hạnh phúc đơn giản chỉ là đc ăn bữa cơm quây quần bên gia đình, luôn có bạn bè và người thân bên cạnh, cứ vô tư mà sống..
Khi lớn lên, ra ngoài xã hội gặp đủ mọi loại người, cuộc sốg dần xoay quanh cơm áo gạo tiền, tình yêu và những mối qan hệ xh có nhiều áp lực hơn. Cứ nghĩ mọi thứ đều có cách giải quyết, cái j cũg dễ dàg đón nhận. Tự cho rằng bản thân mình mạnh mẽ, ko có gì có thể quật ngã được mình. Nhưng,
23 tuổi ! Tôi chưa tìm ra đc mục đích sống.
23 tuổi ! Tôi ko muốn trưởng thành…
23 tuổi ! Tôi làm lại từ đầu
* * *
Sáng nay đọc được những dòng này, thấy cô bé có tâm trạng khá giống bản thân, ngoại trừ 1 điều………………Trong mớ kí ức hỗn độn chợt ùa về cùng cơn mưa nặng hạt, với dư âm từ lời kể của những người xung quanh, tôi đã mường tượng ra cuộc sống của gia đình mình…..
Tôi sinh ra và lớn lên trong 1 căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố, gọi là nhà cho oai chứ thực ra nó chỉ là 1 căn phòng cơi nới mà ông nội đã làm cho bố tôi ngày ông cưới mẹ…phụ kiện đi kèm là 1 cái giường gỗ, 1 cái tủ quần áo 2 ngăn và 1 cái tủ ly 2 ngăn kéo. Tất cả đều là hàng made by ông nội và bác Hai sản xuất.
Và câu chuyện bắt đầu……………
khoảng 20 năm trước……..
Ông và mẹ…….
Ông: lái xe khách, chạy Bắc-Nam suốt, 1 tháng ông chỉ về nhà có 3 lần, mỗi lần không quá nửa ngày. Vào khoảng những năm 2000, làm lái xe oai lắm, đâu có như bây giờ, nhớ hồi đó bát cháo lòng bà Tý Xê có 1k5/bát to bự, còn lương của ông, à xem nào…mỗi ngày 100k….…Theo quan điểm cá nhân của 1 thằng bé, ông là 1 người bố rất chiều chuộng và yêu thương nó, đồng thời ông cũng rất am hiểu về sở thích cá nhân và cũng nhạy cảm khi nhìn vào đôi mắt long lanh của nó mỗi khi ông chuẩn bị 1 chuyến công tác. Ông thường bế nó lên mà nói: Con ở nhà ngoan, nghe lời mẹ, không được đi chơi điện tử, nhớ ăn uống tử tế rồi chuyến sau về bố mua quà cho…., kèm theo 1 tờ tiền mệnh giá 5k…Chả phải nói cũng biết thằng bé sướng run, vì trong thâm tâm nó nghĩ: thế là đi học xong có thể ghé qua quán điện tử gần nhà rồi, 2k/h vậy là được, à….gần 3h m/….Trong lòng rộn ràng, nó cũng ko quên với theo ông: bố nhớ về sớm đấy
Mẹ: nội trợ, chả nghề ngỗng gì ngoài cái việc bán lòng ở ngoài chợ. Mà cũng không đúng, trước khi bán lòng mẹ cũng đã kinh qua nào thì bán ngô nướng, bánh chuối, à dập nắp chai nữa…Còn nhớ những ngày mà mẹ mang thai nó, mẹ cũng đã từng dậy từ 4h sáng đạp xe từ nhà lên Ba La, tranh thủ lấy ngô để bán chiều mà vẫn kịp về bán tào phớ buổi sáng…Đấy, ai dám bảo mẹ chỉ biết mỗi bán lòng …Nhưng mà mẹ làm nhiều thế, cũng chả cho nó xu nào. Mỗi lần nó xin tiền đi điện tử, là mẹ lại mắng nó. Mẹ chả yêu thương nó gì cả…không giống như ông……
Trong cái kí ức nhạt nhòa ấy, cùng với sự nhận thức mơ hồ của 1 thằng bé học lớp 3, nó luôn yêu ông hơn mẹ. Nó học ngu, mẹ đánh, nó vờ đi vệ sinh, chui vào nhà xí, khóc lóc và thầm mong ông về cứu… Ông chả bh đánh nó, chưa bao giờ cho cả đến khi nó trưởng thành.. Không giống mẹ – vã nó liên tục
Những ngày mưa……
Căn nhà, à…căn phòng ông nội nó làm từ vật liệu phế thải để tặng ông nhân ngày cưới, vật liệu phế thải mà, làm sao mà chắc được, dột thì cũng phải thôi. Nước mưa đọng trên mái, ngấm qua những nấm rêu, len lõi trên những đường vân gạch không đủ xi măng, chảy xuống cái nền cát pha xi-măng, ướt sũng….Nó hỏi mẹ, mẹ bảo kệ cho nó mát, nó hỏi tiếp, mẹ chợt khựng lại, quay qua nhìn nó, rồi lại vội vờ nhìn lên trần nhà, mẹ bảo, để mẹ bảo bố sửa….rồi mẹ lại tiếp tục công việc dang dở, tim nặng trĩu….
Những ngày mất điện……..
Chả mấy khí ông ngủ ở nhà,cả nhà nằm ôm nhao. Thế mà ts thằng trực điện nào đêm nay cắt điện khu bố, uỵt mợ nhà mày, nóng thế này đ có quạt thì ngủ thế lìn nào đc ~X(…Nó giãy giụa, đạp lung tung, mẹ vội vỗ vỗ vào cái mông nó, 1 tay với cái quạt nan khẽ phe phẩy. Ông hậm hực bước ra khỏi phòng, 1 lát sau quay lại nói: ông bà vẫn đang nằm quạt, chắc quạt nhà mình hỏng. Nói rồi ông lại gần chiếc quạt, ngó nó 1 chút, châm điếu thuốc đưa lên môi rồi từ từ mở ***g quạt….Bỗng rẹt 1 cái, ông hét lên: uỵt mợ….uyt lung…..uyt tung…..Vâng ông đã bị giật, mà giật là đúng thôi, không rút điện đã sờ mó nó lại chả giật cho…Sau 1 hồi uỵt uỵt uỵt như thế, ông ôm chăn gối rồi leo lên gác, ko quên ném lại những tiếng ồn khó chịu….Trong giấc ngủ mơ màng, nó nhận ra kèm theo những tiếng ồn đó, là những cái thút thít của mẹ..Nó nằm im, ko cựa quậy, nó sợ lắm. Lần trước bố mẹ choảng nhau, ông cũng ồn ào như thế, còn mẹ cũng thút thít như vậy. Chắc mẹ cũng sợ tiếng ồn như nó…Đêm đó 2 mẹ con ôm nhau ngủ, kệ ông nằm gió mát trên trần – đó là điều mà nó nghĩ
Những ngày ốm……..
Nó – 1 thằng hiếu động, lúc nào cũng như choi choi. Từ lúc mới sinh, 2 mẹ con đã phải xa nhau, mỗi người 1 viện. Mẹ thì thiếu máu, con thì viêm phổi, phải nằm ***g kính suốt. Ko có dì ghẻ của mẹ, thì nó chết lâu rồi. Có lẽ cũng vì thế nên ngay từ bé, cứ hễ chạy nhảy ra mồ hôi là nó lại bị đổ máu cam, nó cũng quen với việc đó nên cứ việc ngửa cổ ra đằng sau 1 lúc là lại khỏi, có hôm còn vừa ngửa cổ vừa chạy, tay cầm cái dép, mồm thì hô rõ to: đổ lon ma, tha cả làng ).. Thằng này thì nhiều tội rồi, ngã cả vào bếp điện may-xo từ hồi 3t, cũng cái tội loi choi, đến bh vẫn còn cái vết sẹo to tổ bố ăn mày. Rồi hôm mưa to, 5t, 11h đêm lội ra cái ngách thoát nước gần nhà chơi cả đêm, sáng hsau biết tin bà bán thịt ngoài chợ bị chết đuối từ đêm qua ở cái ngách đấy :-s…Rồi nó còn nhớ cả cái vụ này nữa…nó chả nhớ lúc đó nó mấy tuổi, nhưng chắc chắn là nó chưa đi học, ông thì hỏng xe nghi cả tháng, mình mẹ bán lòng trag trải sinh hoạt gia đình. Nó bị sốt cao, theo lời kể thì phải tới 40oC. Mẹ lo lắm vì bắt đầu có hiện tượng co giật. Trong người mẹ chả có đồng nào(hồi đó chợ chưa xây, tất cả ngồi vỉa hè, hôm nào mưa như hôm nay thì treo niêu hết ), thôi thì đến đâu thì tính. Nghĩ vậy, mẹ dặn ông – lúc này đang nằm trương xác trên giường: tôi đưa con đi khám, nhà hết tiền, anh ở nhà cố xoay xở mua thuốc cho con. Nói rồi mẹ bế nó sang nhà bà Tiến hỏi vay bà 50k, nhờ bác xe ôm đưa ra viện. Sau 1 hồi sờ mó, bác sĩ kết luận, cầm đơn thuốc của bác sĩ, ra khỏi bệnh viện, mẹ nó nghĩ: may quá vừa đủ tiền khám. Về đến nhà, mẹ nó sang hàng thuốc bác Đô đối diện xóm, nhờ bác giúp cho hoàn cảnh bắt buộc. Cầm được thuốc bác đưa cho, mẹ nó(và tới bh là cả nó) – thầm cảm ơn tất cả mọi người, đã giúp đỡ >< – thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng phấn chấn, mẹ nó mở cánh cửa nhà, đặt mọi thứ lên bàn, rồi nhẹ nhàng đánh thức ông dậy. Vùng vằng vì bị đánh thức, ông khục khặc ném lại mấy câu chửi, rồi bỏ xuống nhà dưới. Mẹ, lại thút thít.
Ngày vào lớp 1…..
Nó còn nhớ như in cái ngày đầu tiên đến lớp đó, nào hoa nào cờ, rộn ràng cả 1 khu phố, ngày xưa làm gì có đi học mẫu giáo(mà có thì cũng chịu ). Trước khi đi học mấy tháng toàn mẹ dạy chữ đánh vần. May mà nó cũng ko đến nỗi nào, tiếp thu nhanh, hơi ngọng tí thôi, nhưng ksao . Cái cảm giác đc đi học thật là vui(7 năm sau thấy chán hẳn), đc gặp bạn mới, thầy cô sao mà thích thú quá đi, bộ đồng phục, cái cặp mới, giày mới nữa. Hôm đó mẹ đưa nó tới tận lớp, vẫy tay tạm biệt nó, dặn dò nó đủ thứ, nào thì phải ngoan, nghe lời cô, ko đc trêu gái, blah blah. Mẹ ôm nó thật chặt và khóc. Nó nhớ 2 hàng nước mắt đó, chảy như suối – điều mà mãi 9 năm sau nó mới hiểu.
Trước cái ngày khai giảng của nó vài tháng, mẹ nó chả có đồng nào đóng học phí cho nó cả..còn ông ư? ai thì có thể chứ ông thì mẹ ko cần..
Sáng đi chợ, chiều về bán ngô nướng, tối dạy con học chữ, đêm mẹ nó trăn trở với câu hỏi: lấy đâu ra tiền nộp học phí đây?. Câu hỏi dằn vặt mẹ hàng đêm, cho đến 1 buổi sáng – ngày thay đổi cuộc sống của 2 mẹ con nó. Ngày chợ ế ẩm, mà thực ra ngày nào chả ế, lòng thì tháng ăn 1 2 lần thôi chứ ngày nào cũng ăn làm sao đc, chán lắm. Mẹ đang buồn chán quay về, bỗng như có ai kéo đầu mẹ sang 1 bên, đưa con mắt lờ đờ của mẹ sang bên kia đường. Mẹ đứng lại, mắt mở trừng: QUẦY BÁO. Tim đập chân run, trong đầu mẹ, những suy nghĩ vẩn vơ từ 7 năm nay – về thằng chồng vô trách nhiệm, về cuộc sống khó khăn, về bà mẹ chồng quái di, về những bà chị dâu lắm mưu nhiều kế, bỗng vụt tan, thay vào đó là 1 cụm từ ngắn gọn, dễ hiểu, và làm thay đổi mọi thứ mãi mãi: XIN VIỆC.
Đúng, xin việc làm là con đường ngắn nhất để thay đổi cuộc sống của 2 mẹ con nó, một công việc để trước mắt là có tiền đóng học cho con, xa hơn là có cơ hội thoát khỏi cái nhà chồng đầy tù túng và quan trọng nhất, việc thay đổi 1 môi trường làm việc mới sẽ giúp đầu óc mẹ tư duy tốt hơn, sẽ thay đổi suy nghĩ của mẹ về mọi thứ – điều mà vài năm sau mẹ mới nhận ra..
Sau vài tháng làm quen với công việc, nhớ sự giúp đỡ của 2 bác chủ tốt bụng và hiểu hoàn cảnh, đã sắp xếp cho mẹ ra làm ở cơ sở kinh doanh của 2 bác ở Lê Văn Hưu..Công việc khá nhàn, chỉ là nấu cơm ngày 2 bữa cho nhân viên ở đó, thêm khoản thu nhập làm transporter bún – phở – miến cho mấy em hành nghề thân xác ở đó nữa (quán karaoke 50 Lê Văn Hưu, bác nào là công chức chính phủ hoặc sở bộ ngành u50 60 chắc đều biết chốn ăn chơi nổi tiếng này)..Bắt đầu có thu nhập, bắt đầu có những lời tâm sự từ những người anh, chị, em hiểu hoàn cảnh của mình. Mẹ bắt đầu thay đổi tư duy, để chuẩn bị cho 1 hành trình dài phía trước, mà nơi kết thúc, sẽ là bất kì đâu, miễn là có 2 mẹ con nó – trong vòng tay này…. ><
TO BE CONTINUED…..
oh mở hàng một cái , chủ thớt nhớ vãi ^ ^ . bây h lớn chưa Chim to không? có hay chịh ko? kể nốt nhé/
Cái gì đã in sâu vào tâm trí thì có đến già vẫn nhớ như in bro ạ. Trym đủ dùng và chịh thì tuần 3 bữa
Kể từ cái ngày định mệnh đó, cuộc sống của mẹ có phần đổi khác hơn. Không còn những ngày chợ ế ẩm, không còn những đôi mắt lo âu mỗi ngày mưa gió, càng không còn những cái tủi thân mỗi khi nhà có chuyện, mà người hứng chịu những cái ”chuyện” đó lại là mẹ. Thay vào đó là những cái cười tươi của mẹ, những món đồ mới mẹ mua,….Nhưng ko có gì là hoàn hảo cả, được cái này thì phải mất cái kia. Mẹ ko còn nhiều thời gian ở bên nó, không còn những lần 2 mẹ con tíu tít nô đùa, càng không có những lần mẹ đưa nó đi học, không có những cái ôm tủi thân của mẹ nữa. Hằng ngày, mẹ thức dậy lúc 9h sáng và về nhà khi đã quá khuya. Mẹ buồn lắm! Mẹ muốn ở bên cạnh dạy dỗ nó, muốn nấu cho nó những bữa cơm nhưng mẹ ko thể. Mọi việc sinh hoạt của nó, mẹ đều nhờ bà chị dâu trưởng giúp. Mẹ vẫn hay nói với nó mỗi sáng chủ nhật: Con ở nhà chịu khó học, nghe lời bác, mẹ sẽ tranh thủ về sớm. Nó nghe lời mẹ, nhưng mẹ chả bh giữ lời cả. Mẹ chả bh về sớm. Chủ nhật các bạn nó đc bố mẹ đưa đi chơi, còn nó thì lủi thủi ở nhà hết bắn bi lại lia ảnh…một mình. Nó chả trách mẹ đâu, vì khi đó nó còn quá nhỏ để hiểu đc 2 từ ”tủi thân” là thế nào. Trong suy nghĩ của nó khi ấy, mẹ đi làm để kiếm tiền, còn nó đi học để kiếm cái chữ. Cũng có thể là vì cái kiểu suy nghĩ ko ai chỉ dạy cho nó như thế mà sau này đã hình thành 1 tính cách ”việc ai nấy làm” của nó. Nói nó ko tủi thân nhưng ko phải là nó ko biết buồn. Nó cũng buồn lắm chứ! Nhất là những ngày mưa gió phải ở nhà bầu bạn với 4 bức tường. Mỗi lần như thế, nó đều tưởng tượng mình là 1 superman chạy vèo vèo quanh nhà, đôi khi lại hóa thân thành anh gì gì đó trong tenchu, rút cái thước kẻ ra làm vài nhát skill đắc ý rồi cười như con ma dại, mặc kệ những dòng nước chảy lênh láng trên sàn cùng những tiếng sấm xé toạc màn đêm. Để rồi khi mẹ về, mẹ lại phải bế nó đang nằm vắt vẻo trên cái bàn học, ôm cái gối mà ngủ khì. Vì cái tuổi thơ lặng lẽ như vậy nên khi nó lớn lên, nó bỗng trở thành 1 kẻ lầm lì ít nói, ngoan, nhưng lì. Mỗi năm, cô giáo thường phê vào học bạ nó như vậy. Mẹ cũng góp ý, nhưng có lẽ mẹ chưa đủ sâu sắc để hiểu rõ lí do ngọn ngành nên những lời của mẹ, chả mấy tác dụng. Ngày tháng dần trôi, nó trưởng thành hơn, già dặn hơn so với các bạn. Nó trông cũng buồn hơn, nhất là ở đôi mắt. Người ngoài, thường cho rằng nó là người lạnh lùng ít nói. Nếu hiểu chuyện 1 chút, sẽ hỏi thăm về bố mẹ về gia đình nó. Nhưng, gia đình là gì? là một trong những câu hỏi nó sẽ thường dùng sự im lặng để trả lời. Từ bé nó đã hiểu thế nào là gia đình đâu, và nó cũng chả buồn tìm hiểu. Khái niệm đó với nó quá xa lạ và ở cái tầm tuổi đó, nó cũng chả quan trọng.
Cứ thế đến năm nó học lớp 7, à quên mất, còn ông nữa. Xem nào,………ông thì vẫn vậy thôi, vẫn đi làm suốt, tháng về 3 lần, mỗi lần ko quá nửa ngày. Mà từ hồi mẹ đi làm, ông cũng thay đổi chút ít, cụ thể là ko còn gửi tiền về nhà nữa. Có lẽ ông cho rằng đã hết trách nhiệm, bh 2 mẹ con nó có thể rau cháo nuôi nhau rồi. Ông cũng hay cà khịa với mẹ nhiều hơn, ông thường rêu rao là mẹ đi làm nhà hàng, đang ở bên nước ngoài rồi, sướng lắm! Mẹ buồn lắm! Có lần, mẹ bị hỏng xe đạp, phải nhờ bác bảo vệ ở đó đưa về. Lúc đó cũng muộn lắm rồi, mẹ vừa vào đến cửa thì kb ông từ đâu chạy tới, hỏi mẹ thằng nào kia. Chưa kịp trả lời thì ông đã tát mẹ vài cái rồi túm tóc lôi vào nhà. Nó thì đang nằm ngủ, thấy cảnh như thế sợ quá. Nó chạy 1 mạch ra ngoài cổng tìm người cứu mẹ. May mắn có bác Yên đang dọn quán bi-a đầu ngõ, nó gào lên: Bác yên cứu mẹ cháu với!!!……Thế đấy!!!
T0 be…..
…giọt nước …
Nếu mai sau, câu chuyện của em được viết thành cuốn sách. Hãy đặt nó vào lòng mẹ …
Hẳn có lý do nào đó để em trút nỗi niềm vào đây? Nhưng anh sẽ tôn trọng ký ức của em … chỉ là đã có nhưng giọt nước rơi xuống bàn phím khi đọc bài…!
Cuộc sống thật quá khó để có thể kể hết những tâm tư của mình..nhưng xh ảo lại là chn khác…e cũng ko hi vọng chuyện của mình đc viết thành sách..chỉ mong 1 ngày nào đó..sẽ có người đọc đc những dòng này và hiểu cho e..còn tại sao lại là td này?…khi mới vào td..e đã cảm nhận đc sự đồng cảm từ 1 e hàng.thật buồn cười nhưng đó lại là sự thật..và e đã hiểu…nơi đen tối nhất..có thể sẽ là nơi tốt đẹp nhất cho tâm hồn mình
Cảm ơn a đã đọc bài của e
Cảm ơn a đã đọc bài của e
Năm 13 tuổi là năm đánh dầu chuỗi kỉ niệm khó quên của nó, vui có, buồn có, còn có cả những mất mát và đau thương….
Tất cả bắt đầu từ việc bà nội bị ốm nặng, bà chị dâu trưởng, lấy cớ sửa nhà cho bà nội, đã dàn xếp để lấy cái căn gác đó. Bà ko nói, nhưng mẹ hiểu! Mẹ chấp nhận, vì nơi đó ko thuộc về mẹ. Mẹ chỉ lặng lẽ dọn quần áo rồi đưa nó về nhà ông ngoại. Lúc đó nó ko hiểu chuyện gì đang diễn ra, nó muốn hỏi nhưng khi nhìn vào khuôn mặt ấy, nó lại chỉ im lặng…
Ông ngoại nó là 1 người lạnh lùng, vô cảm, cứng nhắc và rất ”trọng nam khinh nữ”. Ông ko đồng ý cho mẹ dọn về vì cho rằng mẹ là người có lỗi trong hôn nhân, có lỗi với nhà chồng. Nó còn nhớ cái buổi chiều tuyệt vọng đó. Mẹ đứng ngoài căn nhà đã khóa trái, mắt nhòa lệ, mẹ ôm nó vào lòng, chưa bao giờ nó thấy mẹ khóc to như thế….
Bà dì ghẻ, dì ghẻ của mẹ, bà ngoại. Dù gọi bằng cái tên nào đi chăng nữa thì với nó, đó là 1 người tốt, tốt thực sự! Nếu bà ko dang rộng vòng tay, chắc giờ này nó chả thể ngồi mà gõ gõ như thế này..Bà có 1 cô con gái riêng, đã lấy chồng giàu sang. Chính bà đã hạ mình nhờ cô chú giúp 2 mẹ con nó..Và chả có ai tốt mà lại đi từ chối đề nghị này cả..Kết quả là cô chú đồng ý nhận nuôi nó và mẹ thì chấp nhận ăn ở lại tại chỗ làm…Ngày chuyển tới nơi ở mới, mẹ chỉ dặn nó 1 điều: ai tốt với mình, mình phải nhớ, ko phải vì mong có ngày được giúp lại ngta, mà là để dành cho những lúc khó khăn, khi nhớ lại những điều này, mình sẽ vững tâm hơn và đi tiếp..Vậy thôi!!!
nội dung hay mong bài viết tiếp của bạn thank
Bác viết ko có ngắt dòng nên đọc hơi nản nhưng rất có lối
Phần vì xúc cảm, phần vì thời gian nên có đoạn ko miêu tả rõ trạng thái tâm lí nhân vật…đợt này tớ cũng đang bận nhiều việc quá và cũng hơi bí cho đoạn về cuộc sống tại nhà cô chú tớ nên chưa cho ra lò đc the new season đc….
Thanks for readed!!!
Thanks for readed!!!
Thank cậu…tớ sẽ cố gắng bố cục hợp lí hơn cho các chap sau
Thích đọc chuyện đời giống bác vl`…nhiều khi cũng định kể mà thấy nhỏ tới lớn toàn mất dạy không nên thôi. :v tích cực đi bác. cảm ơn vì câu truyện chưa hết…!!!
đời nhiều lúc éo le lắm bạn ạ….có những người đi qua đời 2 mẹ con..quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng chỉ còn lại 2 người…mà tớ cũng kể giảm kể tránh rồi chứ cũng mất dạy bm ra….cũng may là mình tự ý thức đc….chơi cứ chơi nhưng ngoan cứ ngoan
mình thực sự ko hiểu ý này cho lắm. vậy người ta tốt với mình, mình ko cần nhớ để trả ơn sao?
Cô là con riêng của dì ghẻ mẹ tớ…nói thẳng cô là người dưng, nhận giúp vì thương mẹ tớ, ngoài ra ko hề vụ lợi….
Bác là dược sĩ, được người ta thuê nhưng lại bán thuốc ko lấy tiền vì hiểu hoàn cảnh của mẹ tớ…
Và còn rất nhiều người khác nữa đi ngang đời tớ..Đôi khi cảm thấy cô đơn trong cuộc sống, tớ vẫn hay nhớ về những con người này để tự an ủi mình, để thêm vững tâm bước tiếp
Còn trả ơn ư?? Tất nhiên là nếu có cơ hội thì mình rất sẵn sàng, chỉ có điều: NHỚ ko nhất thiết chỉ là để TRẢ ƠN, mà đôi khi là để….NHỚ
Bác là dược sĩ, được người ta thuê nhưng lại bán thuốc ko lấy tiền vì hiểu hoàn cảnh của mẹ tớ…
Và còn rất nhiều người khác nữa đi ngang đời tớ..Đôi khi cảm thấy cô đơn trong cuộc sống, tớ vẫn hay nhớ về những con người này để tự an ủi mình, để thêm vững tâm bước tiếp
Còn trả ơn ư?? Tất nhiên là nếu có cơ hội thì mình rất sẵn sàng, chỉ có điều: NHỚ ko nhất thiết chỉ là để TRẢ ƠN, mà đôi khi là để….NHỚ
dập thât manh i 1 mà aaaaaaaaaaaaaaaaaa
đêm hôm khuya khoắt ,nhớ cái hồi yahu chat còn mở các phòng chat online,tha hồ chat chít!
Bên này không có chuyên mục truyện thôi à, tôi nghĩ truyện bạn rất hay và nên ở trong 1 bõ riêng, để ko bị dìm xuống dưới
từ nhỏ đến giờ chưa đi xe điện ngầm như ở bên Japan nhựt bổn
Số lần Twitter: 60
Chuyên Mục:
Tản mạn
Tags:
anh1mau, bomnocham09, Donkihok, feadwater, katalia, kurt_cobain, manlyhn, meonata2, nguyenphuong252, RungPhong, SaigonRose, thandeptrai, truyennhansacduc, wang2401, Yuhea
Trackbacks and pingbacks
No trackback or pingback available for this article.
Leave a reply Delete Message
Hiện thêm kết quả...
CHUYÊN MỤC
- Bí quyết quan hệ (767)
- Phòng the (5.729)
- Review đồ chơi người lớn (10)
- Sức Khoẻ Tình Dục (380)
- Tâm lý tình yêu (329)
- Tản mạn (1.848)
- Tìm Người Yêu (1.638)
- Truyện Cười 18+ (1.067)
- Tư vấn tâm lý (1.339)
- Đọc truyện ngôn tình (1.522)
SẢN PHẨM
- Áo lót (92)
- Áo lót có gọng (72)
- Áo lót đa năng (2)
- Áo lót không gọng (18)
- Áo lót mút nâng (0)
- Đồ chơi BDSM (31)
- Đồ chơi hậu môn (41)
- Máy massage tình yêu (109)
- Bodysuits (24)
- Bodysuits Có Gọng (14)
- Bodysuits Không Gọng (10)
- Cosplay (44)
- Quần lót (73)
- Quần lọt khe (0)
- Quần lót không đường may (15)
- Quần lót Ren (36)
- Quần Lót Thun (15)
- Quần Gen (1)
- Quần không đáy (6)
- Phụ Kiện Sexy (34)
- Gel bôi trơn (44)
- Vòng đeo dương vật (21)
- Đồ ngủ (81)
- Áo Choàng Ngủ (5)
- Corsets (4)
- Đồ Bộ (6)
- Đồ bộ Pijama Dài (0)
- Pijama Ngắn (0)
- Váy Ngủ (63)
- Váy Sơmi Pijama (3)
Sản phẩm
Bài gần đây
Bình luận
TWEETY
Tag
Analysis
Visit Today : 783 |
Visit Yesterday : 581 |
This Month : 9002 |
Total Visit : 227973 |
Who's Online : 20 |
Your IP Address: 18.97.9.171
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac