31
Th12
Lần đầu về quê:
Chiếc xe 7 chỗ màu trắng chậm rãi tiến vào con đường thị xã đầy nắng và cát. Một cô bé với hai bím tóc thắt gọn gàng, thích thú nhìn ngắm khung cảnh miền quê lạ lẫm: những bụi tre rậm rạp, những đồng ớt bao la, xanh ngát, trĩu nặng những quả ớt chín đỏ, vô cùng đẹp mắt. Đây là lần đầu tiên cô bé được về quê.
Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà gạch có mái ngói đỏ au. Sau khi chào hỏi người lớn, cô bé tò mò bước lại gần bụi tre đối diện cổng nhà. Đây là lần đầu tiên cô bé được nhìn thấy một bụi tre thật sự. Cô bé đưa tay định chạm vào thân tre xanh láng, thì bỗng từ đằng sau một giọng nói lanh lảnh vang lên:
– Ê, đừng đ*ng vào đó!
Cô bé quay lại. Một cậu nhóc mặt mũi lấm lem bùn đất, cởi trần, chỉ mặc mỗi cái quần cộc rộng thùng thình, trông thật khác với những người bạn thành phố trắng trẻo sạch sẽ của cô bé. Cô bé tròn xoe mắt:
– Sao lại ko được đ*ng vào?
Cậu nhóc tiến lại gần, cúi đầu khẽ thầm thì vào tai cô nhóc:
– Bụi tre này có ma đó. Nhìn bạn chắc là từ thành phố xuống phải ko? Con ma trong này linh lắm, ngửi được hơi người lạ thì tối đến nó sẽ đi bắt cóc, rồi giấu vào bụi tre.
Cô bé xanh lét mặt mày, tim đập thình thịch:
– Bạn này nói thiệt hả?
Cậu nhóc ưỡn ngực, hỉnh hỉnh mũi:
– Ko tin thì cứ sờ vào đi. Lần trước có người cũng ở TP về, chơi xung quanh bụi tre, tối đó bị ma giấu. Ba má đi tìm mới phát hiện ra đang nằm giữa bụi tre này nè, trong miệng bị nhét đầy bùn đất.
Cô bé nghe xong mặt trắng bệch ko còn giọt máu. Trong khi đó cậu nhóc quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa nói:
– Mà bạn này đứng gần nó nãy giờ chắc nó đã ngửi mùi được rồi… thôi tối này bạn này nhớ bảo trọng.
Cô bé nghe xong muốn rụng rời tay chân. Bao háo hức về một miền quê thanh bình bay biến đi hết. Giờ đây cô bé chỉ muốn quay về thành phố ngay. Nó chạy vào tìm mẹ, miệng mếu máo…
…
Trong khi đó, ở một góc xa, một đám nhóc nhí nhố cười khanh khách. Thằng bé vừa nãy miệng oang oang:
– Thế nhé, tụi bay thua rồi nhé. Tao hù cho con nhỏ đó sợ xanh mặt rồi. Bảo đảm tối nay nó hổng ngủ được đâu. Nào, chung độ đi bây!
…
Đêm xuống, cả vùng quê chìm trong bóng tối dày đặc. Cô bé ngồi co ro trên giường, khóc rấm rứt. Ba mẹ dỗ sao cũng ko nín. Ko ai hiểu tại sao tự nhiên cô bé lại đòi về cho bằng được. Trong tâm trí trẻ thơ, miền quê này ko có một bầu trời đầy trăng và sao thơ mộng như được miêu tả trong văn thơ. Nó chỉ có một bụi tre lù lù rậm rạp, với một con ma đang chỉ chờ mọi người ngủ say thì sẽ len lén tới bắt nó đi. Cả đêm cô bé ôm ghì lấy mẹ, mơ toàn những cơn ác mộng…
…
Khi những tia sáng đầu tiên hé rọi qua cửa sổ, cô bé thức dậy. Nó mừng rỡ khi phát hiện ra nó vẫn nằm trên giường, chứ ko phải giữa bụi tre. Những tiếng chim ríu rít vui tai khiến nó quên đi nỗi sợ hãi hôm qua. Sau khi ăn sáng, cô bé bước ra ngoài sân, hít thở ko khí trong lành, nhưng nó hoàn toàn ko bén mảng tới gần bụi tre. Đang thơ thẩn, thì một giọng nói quen thuộc lại vang lên:
– Ê, nhóc!
– A! Là bạn! Đêm qua…ko có gì xảy ra hết. Vậy chắc là con ma nó chưa có ngửi ra mình phải ko? – Cô bé hồi hộp.
Thằng nhóc cười tươi rói:
– Hôm qua tui thấy tội nghiệp bạn quá, nên đi nói chuyện với con ma rồi, kêu nó tha cho bạn đó!
Con bé ngây ngô mừng rỡ:
– Thiệt hả? Vậy cảm ơn bạn nha! Đêm qua mình sợ lắm…!
– Ờ, may mà bạn quen tui đó, chứ ko là hôm qua bạn tiu rồi. À, mà làm cho bạn chuyện lớn vậy, chỉ có cảm ơn suông thôi sao?
Con bé hơi bối rối, rồi như nghĩ ra điều gì, nó làm điệu bộ nghiêm túc nói:
– Vậy… coi như mình nợ bạn một chuyện. Sau này nếu bạn cần gì, mình nhất định sẽ làm cho bạn!
Thằng bé gật gật đầu:
– Ờ, vậy cũng được… nhớ đó nha! À, mà để làm tin, nghéo tay đi! Đứa nào hổng giữ lời hửa đứa đó làm…con chó!
Cô bé bật cười khúc khích:
– Ừ… – Rồi đưa ngón tay ra.
Hai ngón tay, một trắng trẻo sạch sẽ, một lấm lem bùn đất gập chặt lấy nhau.
Con bé nhoẻn miệng cười. Đôi mắt con bé trong veo khiến thằng nhóc ngẩn ngơ. Nó quay lưng đi vội vã như tránh né một điều gì. Sau lưng con bé hỏi với:
– Bạn ấy ơi, bạn ấy chưa nói mình tên gì!
Thằng nhóc quay lại láu lỉnh:
– Tui tên Vương Huy… Nhưng mọi người hay gọi tui là pé Trồ…. ;
Cô bé bật cười giòn tan:
– Trồ là o^ …trờ.. ô…trô… huyền.. trồ… đó hả? hihi…bạn tên lạ quá ha!
Thằng nhóc hơi thẹn thùng. Nó chữa thẹn:
– Dám chọc tui tui kiu ma tới bắt bây giờ!
Con bé nghe vậy xanh lè mặt. Cậu nhóc nói sau cười hỉnh rồi quay lưng chạy về phía đám bạn đằng xa. Con bé gọi với theo:
– Bạn ko hỏi mình tên gì sao?
Ko quay đầu lại, thằng nhóc đáp gọn lỏn:
– Ko cần… Nhớ đừng quên cái nợ được rồi!!
…
.. bạn cũng bị anh Petro doạ như vậy luôn hả bạn!
Anh Trồ ới là anh Trồ! sao anh đi đâu cũng doạ con gái sợ hết vậy nè ^^
Vì anh hay bị con trai dọa, nên anh phải dọa lại con gái cho … cân bằng / // /
Phần 2
…
Tiếng trẻ con cãi vã náo động cả vùng quê yên tĩnh. Một đám nhóc khoảng 10 đứa bao quanh cậu bé, thằng có vẻ to con nhất cất giọng đại ca:
– Ê Trồ, mày đã hứa sẽ dụ con bé đó ra, rồi tụi mình hù ma cho nó sợ, tại sao tự nhiên mày đổi ý?
-Tao ko muốn. Con bé đó 1 tuần nữa cũng đi rồi. Hù nó sợ cũng có gì vui đâu. Tha cho nó đi.
– Thằng này bị điên à? Lâu lâu mới có đứa từ xa tới, đừng làm tụi tao mất hứng. Hay là mày thích nó?
– Tao ứ thích nó, nhưng tao cũng ko có hứng chơi cái trò này nữa…
– Mày dám cãi tao?
Cậu bé mím môi, rồi cứng rắn:
– Ừ! Tao ko làm!
Cả đám nhóc lao xao. Từ đó tới giờ chưa đứa nào dám cãi lời thằng Béo. Nó là đại ca của nhóm. Thằng Béo thấy cậu nhóc ko nghe lời thì nhào vô vật ngã nó ra đất. Cả đám nhóc hùa theo, ỷ đông đánh túi bụi. Cậu nhóc cố gắng chống trả quyết liệt, đạp đá lung tung, nhưng dù sao cũng ko thể chọi lại 9 đứa.
Bỗng một giọng người lớn vang lên khiến cả đám dừng lại. Nghe la chúng bỏ chạy, để mặc cậu nhóc nằm sõng xoài trên đất. Cậu nhóc bị đấm đến hoa cả mắt, chỉ lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt cô bé, đang cúi gần sát mặt mình. Bàn tay nhỏ nhắn sờ vào má, vã bốp bốp… í quên, vỗ nhè nhẹ:
– Trồ ơi, bạn có sao ko? Sao tụi nó đánh bạn dữ vậy nè?
Thằng nhóc cố gượng dậy, rồi làm mặt lạnh lùng:
– Tui ko sao… Tui thích đánh lộn chơi cho vui vậy thôi.
Cô bé khịt khịt mũi:
– Bạn nói xạo. Mình nghe hết rồi. Thấy bọn chúng đánh bạn mình mới chạy đi tìm ba nè… Cảm ơn bạn đã bảo vệ mình nha!
Người đàn ông trung niên khuôn mặt rắn rỏi, trông rất lịch lãm, lúc này mới nói:
– Tụi nhóc này nghịch quá. Để bác sẽ đi kiếm ba mẹ chúng nói chuyện. Cảm ơn cháu đã ko doạ con bé nhà bác…
Rồi giọng ông chùng xuống:
– Nó bị bệnh tim bẩm sinh… ko thể chịu được xúc động mạnh…
Thằng nhóc cũng ko hiểu bệnh tim bẩm sinh là gì. Chỉ biết khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô bé, thì nó muốn sẽ mãi được nhìn thấy cô bé cười tươi như lúc này.
…
Buổi chiều vùng quê nghèo thật đẹp. Ko còn những tia nắng chói chang rực lửa, không khí có vẻ như dịu lại. Trên cánh đồng bao la, hai đứa trẻ tung tăng chạy nhảy. Tiếng la hét, tiếng cười giòn tan khiến bức tranh đồng quê vốn yên tĩnh trở nên vui nhộn.
Chạy nhảy thấm mệt, cả hai nằm trên đồi ngắm mặt trời lặn. Cô bé rất thích ngắm hoàng hôn ở quê, vì mặt trời ko bị những dãy nhà che khuất như ở thành phố. Ở nơi này, nó có thể thấy nhìn thấy mặt trời như cái lòng đỏ trứng gà từ từ khuất dần trong những đám mây hồng rực.
Hôm nay sẽ là hôm cuối cùng nó được ngắm mặt trời lặn vùng quê. Ngày mai cô bé phải theo ba mẹ về lại thành phố rồi. Cô bé rút trong túi áo ra một con gấu nhỏ mà lúc nào nó cũng mang theo trong người:
– Mình tặng bạn nè… làm quà chia tay. Mai mình đi rùi…
Cậu bé cầm lấy. Con gấu nhỏ xíu, nằm gọn trong lòng bàn tay. Cô bé mỉm cười:
– Mình ko có tiền, ko có mua cái gì tặng bạn được. Con gấu này chính tay bà ngoại mình làm cho mình đó. Mình thích nó lắm. Bạn nhớ giữ nó cẩn thận nha!
Cậu bé gật nhẹ đầu. Nó ko có chuẩn bị cái gì để tặng cho con bé cả. ( Đúng là đàn ông, lúc nào cũng vô tâm… :-< )
– Nguyệt ơi, về thôi con. Mai còn phải đi sớm đó! – Tiếng mẹ cô bé đang gọi.
Cô bé bật dậy:
– Mình về nha… Bạn nhớ học giỏi để sau này lên thành phố gặp mình nha!
Nói rồi cô bé vụt bỏ chạy. Cậu bé đứng im nhìn theo, đến khi bóng cô bé khuất dần. Bỗng như nhớ ra điều gì, nó vụt chạy đuổi theo, gọi í ới:
– Nguyệt ơi!
Cô bé quay đầu lại. Thằng bé nhìn thật kỹ như để ghi nhớ từng đường nét dịu dàng trên khuôn mặt bầu bĩnh. Hồi lâu nó mới mở lời:
– Ngày mai mấy giờ bạn đi vậy?
– Mình ko biết nữa. Chỉ biết sáng sớm…
…
Đêm hôm đó, dưới ánh đèn dầu mờ mờ, cậu bé hí hoáy dùng bút chì vẽ lại khung cảnh buổi chiều hôm đó. Một cô bé với hai bím tóc loà xoà, đôi mắt tròn xoe, đôi môi chúm chím và một gương mặt trái xoan bầu bĩnh.
Sáng hôm sau nó thức dậy thật sớm. Nó đứng chờ ngoài cửa cho đến khi cô bé và ba mẹ bước ra. Cô bé nhìn thấy nó thì reo lên:
– Ah! Bạn đến tiễn mình đi à!
Cậu nhóc bẽn lẽn rút ra bức tranh nó đã vẽ cả buổi tối.
– Tặng bạn nè. Mình ko có gì…Là mình tự vẽ đó.
Cô bé thích thú:
– Waa, bạn vẽ đẹp quá! Sau này chắc chắn bạn sẽ làm hoạ sĩ được đó! hihi.
Cả hai cười giòn tan…
Cho đến khi cô bé đã lên xe, cậu bé vẫn đứng đó vẫy tay nhìn theo cho đến khi chiếc xe hoàn toàn mất hút …
…
(còn tiếp)
Đây là những trang Nhật ký (không hòan toàn thật 100%). Cho nên nó được đặt tiêu đề là: Dòng đời.
Beconvlz là một người em mà vô tình Petrolimex gặp lại (trên diễn đàn). Và câu truyện là chuỗi ký ức ngày xưa, những kỷ niệm mà Petro luôn trân trọng.
Phần 3
8 năm sau…
Vương Huy cầm tờ giấy báo trúng tuyển đại học mà lòng mừng vui vô hạn. Cả một vùng quê nghèo, anh là người duy nhất trúng tuyển đại học, lại còn thi đậu vào ĐH Y dược HN. Đó là kết quả của cả một quá trình phấn đấu bền bỉ.
Những lúc mệt mỏi nhất, câu nói của cô bé năm xưa ” Bạn cố gắng học giỏi để sau này lên tp gặp mình nhé!” trở thành động lực cho anh tiếp tục cố gắng.
Đêm trước khi anh lên tp, anh nâng niu con gấu nhỏ rồi cất nó cẩn thận vào trong hành lý. Anh ko dám hỏi người thân của cô bé địa chỉ của cô trên TP, nhưng có lần anh nghe được cô bé đã thi đậu vào trường chuyên nổi tiếng nhất ở HN.
Việc đầu tiên anh làm khi tới TP là đứng chờ trước cổng ngôi trường PT nổi tiếng. Đã 8 năm ko gặp, anh cũng ko biết hình dung cô bé đã thay đổi thế nào. Anh rất hồi hộp ko biết mình có thể nhận ra cô bé năm xưa hay ko, cũng ko biết cô bé có nhận ra anh hay ko?
Tiếng trống điểm giờ tan học làm tim anh đập rộn rã. Từng tốp nữ sinh trong tà áo dài trắng thướt tha ùa ra khiến cả khung cảnh buổi chiều trở nên tinh khôi. Vương Huy hồi hộp chờ đợi. Ánh mắt của anh dừng lại ở một cô gái với khuôn mặt bầu bĩnh và hai bím tóc gọn gàng.
Một cảm giác rất thân quen khiến cảm xúc như muốn vỡ oà trong tim anh. Đúng là cô bé năm xưa. Anh tiến lại đứng trước cô, mỉm cười. Dưới ánh nắng chiều, ánh mắt trong veo của cô gái khiến anh bối rối.
Cô gái ngạc nhiên nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình. Dường như rất quen thuộc, như đã gặp ở đâu… Chẳng lẽ…Cô ngạc nhiên thốt lên:
– Anh Trồ?!
Cùng lúc đó thì Vương Huy cũng nói:
– Nguyệt…!?
Nhận ra nhau, cả hai cùng bật cười giòn tan.
Chiều hôm đó, hai đứa đạp xe song song vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Cô gái vẫn theo thói quen cũ gọi anh là Trồ. Mặc dù đã lâu rồi ko còn ai gọi anh bằng cái tên đó. Hai người mau chóng trở nên thân thiết như ngày còn nhỏ. Điều khác biệt duy nhất là cách xưng hô. Chữ “bạn – mình” đã được thay thế bằng “anh – em”.
…
(còn tiếp)
Phần 4
Mối tình đầu
…
Chiều hồ Tây lộng gió, có một chàng trai chở một cô gái trên chiếc xe đạp dạo khắp bờ hồ. Hương hoa sữa nồng nàn, tà áo dài trắng của cô gái bay lất phất trong gió. Cả hai nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng cô gái lại cười khúc khích với những câu pha trò của anh.
Đạp xe chán, Huy dựng xe cạnh một cái ghế đá nhìn thẳng ra bờ hồ. Nguyệt ngồi sát bên anh. Huy cũng ko biết anh ngây ngất bởi hương hoa sữa hay hương thơm từ tóc của Nguyệt. Hôm nay cô ko tết tóc như mọi khi mà để mái tóc dài của mình tự do bay theo gió. Nguyệt biết Huy đang nhìn mình, cho nên cô cuối đầu giả vờ như ko biết. Những lọn tóc mai giúp cô che giấu khuôn mặt đỏ ửng vì e thẹn. Ko hiểu sao mỗi khi bắt gặp ánh mắt của Huy nhìn mình, thì tim cô lại đập mạnh. Bàn tay của cô đan lại với nhau…
– Em lạnh ko? – Giọng anh hơi run run.
Nguyệt ko nói gì. Cô chỉ áp bàn tay lạnh buốt của mình vào tay anh trong vài giây, rồi rút lại. Nhưng Huy đã vội giữ chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô:
– Tay em lạnh quá, để anh sưởi ấm cho em.
Rồi Huy kẹp chặt bàn tay của Nguyệt vào giữa hai bàn tay của mình. Hành động của Huy khiến Nguyệt vô cùng bối rối. Một cảm xúc khác lạ len lỏi trong lòng cô. Hình như tình cảm đang tồn tại giữa hai người bây giờ ko chỉ đơn thuần là cái tình bạn giữa hai đứa trẻ thời 8 năm trước nữa.
Cô quyết định nói cái gì đó để phá tan bầu ko khí căng thẳng này… Cô nhẹ nhàng hỏi Huy:
– Sao anh lại thi vào ĐH Y vậy? Nguyệt nhớ ngày xưa anh vẽ đẹp lắm mà. Nguyệt cứ nghĩ anh sẽ vào ngành hội hoạ chứ?
Huy mỉm cười. Anh cũng ko biết trả lời sao. Chẳng lẽ anh nói cho Nguyệt biết, từ ngày anh tìm hiểu và biết rõ về căn bệnh của cô thì anh đã nung nấu quyết tâm trở thành một bác sỹ. Cho dù ko thể chữa khỏi cho cô, nhưng ít ra anh cũng sẽ biết cách chăm sóc cho cô.
Anh lảng tránh câu hỏi của Nguyệt:
– Làm bác sỹ… mới giàu được em ạ!
Nguyệt bật cười với cái lý giải của anh. Cô ko biết phải bắt bẻ thế nào. Cô quay sang chọc anh:
– Chứ ko phải là vì anh muốn chữa bênh cho em sao?
Huy ngạc nhiên:
– Ơ..sao em biết?
Câu trả lời của Huy khiến Nguyệt cũng bất ngờ ko kém. Cô vốn chỉ định chọc anh bâng quơ vậy thôi. Vậy, anh thật sự học Y là vì cô sao?
Ánh mắt của cô chợt bắt gặp anh mắt của Huy đang nhìn cô…rất lạ. Nguyệt bẽn lẽn quay đi chỗ khác, thì Huy đưa tay chạm vào má cô, khuôn mặt anh rất gần với cô. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh cận kề mình. Cô nhắm mắt, rồi bất ngờ … đứng dậy:
– Em lạnh quá, về thôi anh ơi
Huy xấu hổ đến đỏ cả mặt. Anh gãi đầu, gãi tai, gãi muốn tróc cả da mà vẫn cảm thấy khuôn mặt nóng bừng. Nguyệt thấy phản ứng của Huy như vậy thì ko nhịn được cười. Cô chọc anh:
– Anh ơi, sao mà tự nhiên ngứa khắp người vậy. Con dê tính ăn cỏ mà chưa kịp thì đã bị muỗi chích hả anh?
Huy cười thẹn:
– Em dám chọc anh nha… Để anh kêu con ma ra bắt em…
Nguyệt chu môi:
– Em ứ có sợ đâu. Ở quê mới có ma. Ở TP này ko có con ma nào đâu!
Huy cười to:
– Sao em biết ở TP ko có ma? Có nguyên một con ma đang đứng ngay trước mặt em nè… Bây giờ nó sẽ bắt cóc em đây…
Vừa nói Huy vừa nhào tới chỗ Nguyệt đứng. Nguyệt giật mình la lên rồi bỏ chạy. Phía sau Huy liên tục làm những động tác doạ ma, đuổi theo cô. Nguyệt vừa la, vừa chạy, nhắm mắt nhắm mũi.
Bỗng cô vấp phải cục đá, suýt té, thì Huy đã ngay ở phía sau vòng tay ra đỡ lấy cô, rồi siết chặt cô vào lòng anh. Nguyệt vòng tay ôm chặt lấy anh. Cô áp đầu vào ngực anh. Thời gian như ngừng quay, không gian như lắng đọng… Lúc này, thế giới dường như chỉ còn anh và cô, và hương hoa sữa ngọt ngào…
Có phải, đây gọi là … mối tình đầu?
Huy cúi đầu thỏ thẻ vào tai cô:
– Con ma đã bắt được em rồi…Chết em rồi!
Nguyệt bật cười, cô tinh nghịch ngẩng lên nhìn anh:
– Vậy con ma xấu xa này định sẽ giấu em ở đâu đây?
Huy cầm tay Nguyệt áp vào ngực mình:
– Anh sẽ giấu em tận sâu trong trái tim anh. Như vậy mãi mãi sẽ ko có ai tìm được em nữa. Em sẽ mãi mãi thuộc về anh…
Nguyệt xúc động. Ánh mắt của Huy nhìn cô lúc đó, có thể cả cuộc đời này cô sẽ ko bao giờ quên…
…
hay quá! tác giả không phải học XHNV, thì cấp 3 cũng học chuyện văn. Giọng văn viết đơn giản, không rườm rà, chau chuốt. Mình thích lúc tác giả viết về miền quê, cảm giác rất nhẹ nhàng, mát dịu.
Trân trọng!
Trân trọng!
Cả hai cái đoán đều sai Mà bạn này khen mình nhiều nhất lại bi … ấy ấy rùi
Sao dzậy anh? Cái này ý khen hay chê vậy ạ? ;
Nụ hôn đầu tiên
…
Một buổi chiều Hà Nội cuối thu thật đẹp, dù trong không khí đã bắt đầu có hơi hướng lạnh lẽo của mùa đông. Những chiếc lá vàng rơi lả tả, cộng với ánh chiều vàng vọt khiến ko gian có vẻ đượm buồn. Mỗi khi có bánh xe lăn qua, những chiếc lá khô giòn lại vỡ tan tạo nên những tiếng kêu khô rắc.
Huy đứng chờ Nguyệt trước cổng trường như mọi lần. Trên tay anh cầm chiếc áo lạnh màu tím, màu sắc yêu thích nhất của Nguyệt. Huy biết tính Nguyệt rất vô tâm, hay quên mang áo khoác. Anh hy vọng nếu là chính tay anh mua cho, thì cô sẽ luôn nhớ mang nó theo bên mình.
Tiếng trống điểm giờ tan học vang lên. Tim Huy đập rộn rã theo từng tiếng Tùng… tùnggg… tùng…
Từ trong các lớp, nam sinh, nữ sinh ùa ra, màu áo trắng tinh khiết mau chóng đẩy lùi màu mùa thu. Nguyệt đang đi cùng với một nhóm bạn nữ. Vẻ mặt của cô có vẻ gì đó rất bối rối. Nhưng Huy ko để ý tới việc đó, cái anh lo lắng chính là việc cô là người duy nhất trong đám nữ sinh ko có mặc áo lạnh – Y như anh đoán.
Huy vội vàng tiến đến bên Nguyệt. Thấy anh Nguyệt ko mừng rỡ như mọi khi mà lại bẽn lẽn cúi đầu. Một cô gái trong nhóm bạn cất giọng trêu ghẹo:
– Á, vậy mà cái Nguyệt nó bảo là ko có gì… Xem anh í tình tứ chưa kìa, đem áo khoác cho người yêu… Tao ghen với mày quá Nguyệt ơi!
Nói xong cả đám nữ sinh cười phá lên.Trong khi Nguyệt thì mặt đỏ tới tận mang tai. Còn Huy thì lúc này mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thì ra Nguyệt bị đem ra chọc ghẹo. NHưng Huy ko lo nhiều được nữa. Càng về chiều những con gió lạnh thổi càng mạnh, Huy bất chấp ánh nhìn trêu ghẹo, anh choàng áo khoác lên người Nguyệt. Rồi anh mỉm cười, nhỏ nhẹ:
– Về chưa em?
Một cô gái trong nhóm vội cắt ngang:
– Ê, anh trai ơi, cái Nguyệt là thành viên trong nhóm Ngũ quái công chúa của tụi này. Anh muốn tình củm với nó thì phải xôi chè chúng em chứ. Điều kiện gia nhập nhóm Ngũ quái công chúa đâu có đơn giản…
Huy gãi gãi đầu, trong khi Nguyệt vẫn cúi gầm mặt:
– Anh … đâu có ý định gia nhập nhóm em. Anh chỉ… quen với Nguyệt thôi mà.
Cô gái tinh nghịch ko tha:
– Anh quen với cái Nguyệt, sau này cưới nó, tức là anh đã tự động trở thành cu-ly cho nhóm tụi em rồi. Cái Nguyệt nó là “đại ca” của nhóm, ít ra anh cũng an ủi, được làm “cu-ly đại ca”
Huy bật cười, còn Nguyệt thì ko biết nên cười hay nên khóc. Cô nhéo nhỏ bạn, rồi nói:
– Đủ rồi mày ạ! Tha cho tao. Tao về đây.
Nói rồi cô kéo tay Huy đi. Phía sau lưng nhóm bạn nhí nhố của Nguyệt vẫn nhao nhao đòi chè
…
Huy chở Nguyệt vào một công viên gần nhà cô. Nguyệt dựa đầu vào vai Huy. Cô cảm thấy thật bình yên. Huy bỗng bật cười. Nguyệt ngẩng lên nhìn anh:
– Tự nhiên anh cười gì thế?
Huy khẽ bóp mũi Nguyệt:
– Anh cười … em. Ko ngờ nhìn em như vậy mà lại là “đại ca” của một băng nhóm xã hội… trắng.
Nguyệt đỏ ửng mặt. Cô đấm đấm nhẹ vào ngực Huy:
– Ko được chọc em. Ko em … cắn anh bây giờ.
Huy la lên:
– Ối giời ơi, bây giờ mới biết em … dữ vậy. Mà em cắn anh ở đâu? Nếu em cắn vào môi anh, anh sẽ hy sinh cho em cắn thoải mái
(Anh Petro từ trẻ đã có kỹ năng ghẹo con gái siêu đẳng > )
Nguyệt ngượng chín cả mặt. Cô đứng bật dậy, dỗi:
– Anh hư quá, anh ăn hiếp em. Em ko thèm nói chuyện với anh nữa. Em về đây… – Rồi chợt nhớ ra cô ko có xe, Nguyệt phải vớt vát – À, anh chở em về đi..!
Huy vẫn ngồi trên ghế, rung đùi:
– Em ko cắn anh anh ko chở em về >
(Anh Petro ơi, bây giờ em mới nói nha. Anh xấu lắm. Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép con gái … hun anh :-ss )
Nguyệt vừa tức vừa mắc cỡ. Cô khịt mũi:
– Được, anh muốn bị cắn thì em sẽ … làm đây.
Nói xong cô cầm tay Huy lên, tính cắn vào tay anh, thì Huy đã đứng thẳng dậy, ôm chặt cô vào lòng. Anh nói khẽ vào tai cô:
– Ko phải cắn tay anh… đau lắm.
Nguyệt rùng mình, ko biết là vì lạnh, hay vì những hồi hộp của cô về một nụ hôn đầu tiên…
Cô chỉ nhớ, ánh mắt của Huy rất gần với mình, cô có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt anh. Rồi anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng, khi khuôn mặt anh càng gần với cô thì mắt cô nhoè đi, ko còn nhìn thấy đôi mắt của anh nữa… hay có lẽ anh đã nhắm mắt lại. Nguyệt ko biết. Chỉ biết rất nhanh, một cảm giác mềm mềm đặt trên môi cô, mang theo một luồng điện khiến cô tê cứng cả người. Nguyệt vẫn mở tròn mắt, mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến nỗi cô ko kịp phản ứng. Chỉ vài giây thôi, thì Huy đã lại ôm siết cô vào lòng.
Nguyệt cũng ko chắc có phải đó là … nụ hôn đầu tiên? Hình như nó ko giống như những gì cô thấy trên phim :”> Nhưng nó rất ngọt ngào, cảm xúc mà nó đưa lại, có lẽ đến giờ này Nguyệt cũng ko quên …
…
Đoạn này thì không được rồi, xem kỹ lại hồ sơ của ông anh Petrolimex cái rồi xử lý ông này.
Uhm… nếu anh để tâm chút xíu thì mình đã ko có xa nhau rồi :”>
Em nâng anh lên một chút mà anh ko muốn thì chap sau em dìm hàng anh nha
Em nâng anh lên một chút mà anh ko muốn thì chap sau em dìm hàng anh nha
phần mới này hết trong sáng rồi. Với lại tình huống cả 2 thuận tình hôn nhau mà cô gái mở mắt là khg thật. Lần đầu tiên kiss, con gái nhắm mắt thôi.
Lạc đề
Đoạn này ko ăn nhập với Nhật ký. Chỉ muốn ghi lại cảm xúc của hôm nay – một ngày thật buồn…
Ko biết từ lúc nào em thích nghe bài “Khi ngày sau”, và mỗi lần nghe thì em lại khóc?
Anh đã từng nói, anh sẽ luôn ở bên em:
“Cây héo hắt khi đông giăng đầy trên bao con phố quen…nhưng em hỡi cây cô đơn, còn em luôn có anh?”
Anh đã từng nói, anh ko muốn nhìn thấy em khóc.
“.. muốn đôi môi em luôn mỉm cười, … ko vương thêm thêm buồn bã, những đêm dài thao thức…”
Những đêm em sợ bóng đêm, em ôm chiếc điện thoại, chìm vào trong giấc ngủ, vì em biết, anh đang ở rất gần em…
Anh có biết, em yêu anh, ” một tình yêu thiết tha và đậm sâu?”. Một tình yêu ko có đường thoát, và vô vọng…?
Ko biết từ lúc nào em chờ đợi, dù biết sẽ ko có kết quả?
Anh biết ko? Nhiều đêm em gục đầu trên gối nhưng ko thể chợp mắt dù chỉ một giây. Em tự hỏi một câu ngu ngốc:
“Nhiều đêm đông lạnh em cần một hơi ấm, anh sẽ tới dù bão giông che lối?”
Và… khóc khi những tia nắng đầu tiên cho em câu trả lời…
Ko biết từ lúc nào, mỗi lần như vậy, em lại tự an ủi mình, có lẽ … anh đang ở cuối một con đường nào đó, chờ em?
” Nếu khi cuối đường vắng tanh, khi thấy mình mỏng manh, thì hãy nhớ anh đứng nơi đây chờ em?”
SO H-U-R-T
To beconvlz:
Nhiều khi người ta lầm tưởng đó là tình yêu, nhưng không hoàn toàn em ạ.
Tình yêu sẽ đến nếu nó đi từ 2 phía và gặp nhau tại một điểm.
Anh hy vọng em đủ bình tĩnh và chín chắn hơn.
Vẫn biết con gái là mềm yếu, nhưng hãy khóc 1 lần thật lâu, và khi lau khô nước mắt em sẽ không khóc vì nó nữa.
Đoạn này khóc sướt mướt….(
Đúng vậy em ạ.
Và có lẽ chúng ta nên trân trọng những gì mình đang có, đừng để đến khi nó vụt qua và trở thành quá khứ. Lúc đó mới thấy hối tiếc thì đã muộn rồi.
NẾU CÓ KIẾP SAU……
Xin cho hỏi câu chuyện đang kể thật bao nhiêu % vậy?
Những tâm sự này là dành cho Huy trong câu chuyện của em sao…?
Bro này (vllv) có lẽ vì topic này mà lập nick vào hỏi chăng. ?
Tôi đã nói <100%. Có thể là 1% hoặc cũng có thể 99%. Tuy nhiên, vì trên diễn đàn không phải cái gì cũng kể thật hết được ;. (kể thật hết thì Mod move sang box Nhật ký mây mưa mất).
Hình như bro này có quen biết với chủ thớt? bro đọc kỹ đi nhé, đoạn đó là ngoài lề.
Số lần Twitter: 32
Trackbacks and pingbacks
No trackback or pingback available for this article.
Leave a reply Delete Message
Hiện thêm kết quả...
CHUYÊN MỤC
- Bí quyết quan hệ (500)
- Phòng the (5.462)
- Review đồ chơi người lớn (10)
- Sức Khoẻ Tình Dục (380)
- Tâm lý tình yêu (329)
- Tản mạn (1.848)
- Tìm Người Yêu (1.638)
- Truyện Cười 18+ (1.067)
- Tư vấn tâm lý (516)
- Đọc truyện ngôn tình (1.522)
SẢN PHẨM
- Máy massage tình yêu (109)
- Bodysuits (24)
- Bodysuits Có Gọng (14)
- Bodysuits Không Gọng (10)
- Cosplay (44)
- Quần lót (73)
- Quần lót Ren (36)
- Quần Lót Thun (15)
- Quần Gen (1)
- Quần không đáy (6)
- Quần lọt khe (0)
- Quần lót không đường may (15)
- Phụ Kiện Sexy (34)
- Gel bôi trơn (44)
- Vòng đeo dương vật (21)
- Đồ ngủ (81)
- Đồ bộ Pijama Dài (0)
- Pijama Ngắn (0)
- Váy Ngủ (63)
- Váy Sơmi Pijama (3)
- Áo Choàng Ngủ (5)
- Corsets (4)
- Đồ Bộ (6)
- Áo lót (92)
- Áo lót có gọng (72)
- Áo lót đa năng (2)
- Áo lót không gọng (18)
- Áo lót mút nâng (0)
- Đồ chơi BDSM (31)
- Đồ chơi hậu môn (41)
Sản phẩm
Bài gần đây
Bình luận
TWEETY
Tag
Analysis
Visit Today : 410 |
Visit Yesterday : 1060 |
This Month : 26234 |
Total Visit : 135753 |
Who's Online : 24 |
Your IP Address: 3.15.34.131
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac