30
Th12
Đêm.. và những tự sự lấp đầy trong tâm trí. Giữa mảng tối muôn sắc màu, anh thích giấu mình vào đó, tìm chút tĩnh lặng, để lắng nghe hơi thở, những nhịp đập của mênh mang. Bao xô bồ, bao chất ngất đang dần đọng lại nơi này.
Tấm thiệp nghiêng nghiêng trên bàn phím chiếc laptop, công việc còn dở dang. Từng con chữ như đang nhảy múa trong mắt. Màu mực này cách đây mấy năm là màu mực anh vẫn thường viết.. Tấm thiệp này không đề tên người gửi, lọ nước hoa gửi kèm chỉ là vỏ. Mùi nước hoa này anh đã mua đem tặng một người vốn là trái sở thích với nó.
“Hôm nay về nhà mới, lúc dọn đồ chợt chẳng biết từ đâu, những tấm thiệp anh mất công bỏ ra ghi lại từng SMS em gửi ngày nào chợt rơi ra. Em đọc mà nước mắt thành dòng lúc nào chẳng biết. Có phải vì em đã thay đổi nhiều quá hay không, mà suốt từ ngày đó, em không khóc thêm một giọt nước mắt nào cả. Hay là với em, những thứ đáng để mình rớt nước mắt ngày càng ít đi?
Em nhớ quãng thời gian em cố gắng quên đi người đó, những ngày em bỏ học đi lang thang, những lần em từ chối hàng trăm cuộc gọi từ một số máy hết lòng quan tâm em, những lần em mịt mờ trở về từ cõi nhớ, là những đêm chủ số máy ấy đứng ở đầu con ngõ nhỏ, lại trìu mến với nụ cười và ánh mắt quan tâm nhìn em. Những lần như thế, hoặc là món bánh kem em thích, hoặc là vài cái chân gà quán quen em vẫn qua, hay những lời thuyết phục em bằng được cùng bữa tối muộn quanh nhà em, cố gắng bao nhiêu để gây cho em một nụ cười… anh chẳng bao giờ nói với em về nỗi đau, nhưng lại là người dạy em cách vượt qua nó.
Một tối nào đó, cứ như vậy, em ào vào lòng người ta, khóc, cố đem hết nỗi đau kể lể với anh bằng từng giọt nước mắt. Hai năm bên cạnh anh, cũng là quãng thời gian ngọt ngào nhất trong chuyến du lịch cuộc đời em vào thế giới này. Đắng cay, em tự nuốt vào tìm, bởi vì em hiểu, có người cũng khổ sở vô cùng..
Chẳng biết từ khi nào, em có một thói quen, thói quen dựa dẫm vào một người luôn bên cạnh em. Cho đến giờ đây, mỗi lúc một mình đi, một mình về, có lúc, em vẫn giật mình dừng xe nhìn lại góc đường nơi anh thường đứng, rồi lại tự lắc đầu mỉm cười riêng mình.
Lúc này, khi cả hai đã bình lặng lại sau cơn bão thật dài ấy, em mới nói với anh, rẳng em không hề trách cứ anh chút nào, là tự anh ràng buộc mình với những trách nhiệm đấy thôi. Anh vẫn luôn như thế, yêu thương em, quan tâm em đến từng thứ nhỏ nhất. Anh có biết không, đó chính là ‘liều thuốc’ đã giúp em vượt qua nỗi đau tưởng chừng như vô vọng, cũng là niềm tự hào và hãnh diện vô bờ của em trước tụi bạn thân đấy. Liệu rồi có người đàn ông nào đến với em được như những gì anh đã từng làm như lời cuối cùng anh nói hay không, anh?
Chà, nhưng như thế thì cũng chưa đủ, anh nhỉ. Vì đến cuối cùng chẳng phải ta vẫn chia tay đó sao? Anh lúc này đã có gì mới chưa? Nhiều khi em cứ tò mò về người mới ấy của anh đấy, liệu có cao hơn em, có xinh hơn em, có đôi mắt to và đẹp hơn em, có đôi môi mềm và ngọt như em không? Thế rồi em lại tự cười xoà với ý nghĩ con trẻ của mình.
Em đã vững vàng hơn, mạnh mẽ hơn như những gì anh muốn thấy. Cổ họng chẳng thèm đau, và ngứa mỗi khi trái gió trở trời, bời vì em biết, chẳng ai mua thuốc cho em ngậm, chảng ai đổi cho em một ly sinh tố lạnh lấy một ly coffee nóng, cũng chẳng ai thèm chia sẻ cho em cái khăn với cái ảo khoác để rồi run lên vì cái lạnh của gió đông lạnh căm căm.. Và nhiều nhiều lắm những thay đổi này: chẳng nũng nịu mỗi khi ốm, lảm đỏm hơn trước cũng nhiều này, nhưng ít cười và nhiều suy tư hơn trước đấy. Tuy thế thôi, mà nếu có ai hỏi em: hài lòng không? Em sẽ chẳng ngại ngần mà trả lời: Có!! Vì em tin những điều anh cho là đúng, sẽ tốt hơn với em.
Còn anh nữa đấy, cũng hạnh phúc anh nhé. Em chắc những người cho đi thật nhiều trong tỉnh yêu hẳn sẽ nhận lại được cũng rất nhiều, dù có thể là từ phía khác.
Em sẽ giữ lại những tấm thiệp này bên cạnh, để đi đến cùng, thật đấy!!”
Ngoài kia mưa, từ lúc nào đã giăng khắp nẻo rồi. Nhoài người ra ban công cố hứng lấy vài giọt vào mặt. Mấy năm nay cứ lững thững đi và về giữa đời, đổ lỗi hết thảy cho những bận bịu thường nhật, rồi có lại thanh thản những lúc quay cuồng thở ra đầy hơi men đâu, vì sao vậy?? Hạnh phúc, có phải chỉ cách bản thân một cánh tay? Đưa đôi tay gân guốc ra trước mặt, nhắm mắt lại, anh giang ra.. ôm lấy chút hư vô vào lòng.. Cứ như thế, cuộc đời sẽ đi qua, yên ả đi qua….
Cầm lên chiếc điện thoại, soạn một tin nhắn, search trong contact list, ngờ ngợ mới hiểu ra điều gì đó. Xoá, rồi có quên đi được đâu.
“Hạnh phúc và nhớ giữ gìn sức khoẻ!”
Giấu hết những suy tư còn lại, giấu tiếng thở dài vào mưa, công việc còn bộn bề quá.
Đêm rồi cũng sẽ qua nhanh, nhưng trong tâm tư biết rằng đêm đã nhuốm vào lòng nó chút sắc màu, màu của hoài niệm.
‘plz come out from the color of night’
Em biết không, ‘bóng tối’ cũng tốt, mà ‘ánh cầu vồng rực rỡ’ cũng tốt!! Người ta không phải sống ở trên đời chỉ cần thoải mái trong lòng thôi sao? Hình như chẳng phải riêng anh cơ mà
. Hi vọng, như những gì em đã hi vọng. Cảm ơn em.
Chiều vắng, thênh thang trong lòng nỗi niềm chưa yên ả. Mệt mỏi, cái cảm giác thấm từ trong tâm tình đến thể xác.
…
Đêm qua, lâu lắm rồi chưa có nhiều những giấc mơ lạ kỳ đến thế. Từ con đường cũ, từ góc quán quen, bác thợ sửa đồng hồ, ông cụ bán quạt cổ hay quán trà đá quen đến từng chiếc ghế.. phía xa xa, ở đâu đó trong bóng đêm, có ánh mắt nào chưa hết thương yêu, trìu mến dõi theo cuộc đời ai đó. Giấc mộng tỉnh chưa? Sao đời người vẫn còn chìm đắm.
Thu đã lấp lửng lời mời gọi. Đánh lái vòng quanh lối về, hình như chẳng muốn dừng lại.. Xa xa mặt hồ thoảng tiếng cười nói thủa ấy. Hơi lạnh dìu dịu trong gió tràn vào mắt, nước mắt có giúp cơn say thôi tỉnh? Trong cõi quên lãng, người quay lưng đi mất rồi, lời từ biệt lại chưa kịp bắt đầu.
Chiếc cần gạt nước đang cố xua những hạt mưa khỏi kính… Lại hình dung, lại đưa tay gạt trên mặt từng sợi tóc ai bởi gió, khẽ vuốt ve mái tóc màu nâu dẻ, chỉ là chút hư không, chỉ là chút thói quen…
Góc ngồi cũ, chỉ có một người ngồi, đang cố hình dung ra cái nhăn mặt không bằng lòng khi người đối diện ấy không chịu ăn thêm cái phở cuốn cuối cùng.. Ngoảnh mặt nhìn quanh, đâu đó văng vẳng bên tai tiếng cười trong vắt.. Bữa tối muộn, món ăn ưa thích, hình như không còn ngon lành như điều vẫn hình dung…
Chiều cuối cùng cũng rơi lại phía sau lối về. Muốn tìm một giấc yên ả, để đi qua đêm.. Đi qua cuộc đời…..
Thu đã sang rồi, đêm dường như cũng dài hơn.. Trong cái tiết se lạnh này, đáng ra phải là giấc ngủ thật yên bình..
Anh nhớ, có lần em hỏi anh: “tại sao cô dâu lại không thể mặc váy khác màu trắng?”
Anh phì cười vì cái suy nghĩ viển vông đáng ra không thể có ở một người con gái già dặn như em mới phải. Nhưng nghĩ lại, chính anh cũng không hiểu..
Thấy anh phân vân, em lại hỏi như tự trả lời băn khoăn của mình: “ngày cưới, anh cho em mặc máy màu hồng nhé?”
Anh hơi ngạc nhiên nhìn em, mỉm cười đồng ý.
Em mừng lắm, vì em vốn thích màu hồng mà.
…
Đêm qua, anh mơ một giấc mơ thật kỳ lạ, cũng rất dài nữa.. Ở đó có em. Em mặc váy trắng , mỉm cười hạnh phúc đi bên cạnh anh.. Trên con đường trải đầy hoa hồng dẫn lên Thánh đường làm Lễ không có quan khách, một lễ cưới không có khách mời. Thế rồi trời bất chợt đổ mưa, lễ phục của anh ướt nhẹp, mà váy hồng của em vẫn y nguyên, hình như chẳng có giọt nước mưa nào chạm được vào người em cả.. Em ngước đôi mắt to nhìn anh và hỏi: “Hình như Người phạt anh vì để một cô dâu không còn trong trắng như em mặc váy trắng?”. Em nói rồi chạy vụt đi, em chạy không nhanh, nhưng anh cố gắng bao nhiêu cũng không làm cách nào đuổi kịp.. Thế rồi anh kiệt lực, ngồi gục xuống, chỉ còn biết đưa ánh mắt nhìn bóng em đang khuất dần phía xa…
…
Anh giật mình tỉnh lại, ngoài kia trời đã đổ mưa từ lúc nào rồi.
Hôm nay nữa cũng đã gần bốn năm rồi em nhỉ. Đêm ấy mưa cũng dai thế này, trời cũng se lạnh thế này. Anh ngồi bên cạnh ôm em, nắm thật chặt đôi bàn tay nhỏ bé ấy.. Anh muốn truyền cho em phần hơi ấm anh đang có, chia sẻ cả với em phần sinh mệnh anh đang giữ..
Ngày anh còn bé, trong một tai nạn giao thông, anh vô tình trông thấy một người đàn ông bị thương bê bết máu trên người, sau đó nghe người lớn nói, người đàn ông ấy chết trước khi vào đến bệnh viện cấp cứu. Từ đó, nỗi ám ảnh khiến anh sợ hãi tiếp xúc với những người sắp chết. Trong suy nghĩ của anh, người sắp chết là thoi thóp từng hơi thở, la bê bết máu me…
Ngày em báo tin dữ với anh, anh đã giận em, giận em đến tưởng chừng như có thể biến hết bao nhiêu yêu thương vô bờ dành cho em thành lòng thù hận.. Nhưng đến cuối cùng anh lại không thể làm như vậy.. Ai không có quá khứ, không có những bí mật.. Từ ngày ấy, anh vẫn luôn cho rằng em cũng chỉ là một nạn nhân. Số phận nghiệt ngã vốn đã định như vậy mất rồi..
Anh không biết đó có phải là lý do khiến anh ở lại bên em những ngày sau cùng ấy hay không, nhưng anh biết, anh đã khóc không ít lần những đêm ngồi ôm em, nghe em kể lể về cuộc đời mình. Để rồi anh chợt hiểu ra lý do em đòi bằng được anh ở cạnh bên những ngày cuối cùng..
“Anh không phải là người con trai đầu tiên em yêu, cũng chẳng phải là người con trai đầu tiên em gần gũi. Nhưng chắc chắn anh là người con trai em yêu thương hơn mọi điều em có, hơn mọi người em gặp.. Và cũng là người cuối cùng trong hành trình ngắn ngủi của em. Cho em xin lỗi, vì tất cả…”
Đó là lần thứ hai, một người con gái yêu anh nhiều như thế, dạy anh nhiều như thế về cuộc đời, về sự yêu thương.. Cứ thế mà bỏ anh đi mất. Em để lại cho anh tất cả để tự mình mang lạnh lẽo về nơi ấy.. Rồi ở nơi ấy, có lúc nào em thấy anh hạnh phúc hơn những ngày ở bên em chưa? Có khi nào thấy anh cười đủ một nụ cười trọn vẹn hay chưa?
Mọi thứ ta cùng nhau dựng lên, anh thay em gửi lại cuộc đời rồi. Bởi vì anh biết ở đâu đó giữa hư vô kia có lẽ có nhân – quả chăng? Có lẽ có một Đấng tối cao nào quyết định cho số mệnh con người ta sống lại, dựa vào những việc thiện mà họ bỏ lại trước lúc rời thế gian này chăng?
…
Đêm qua đi, trời cũng sẽ ngừng mưa, để nếu em có lại được trở về, chiếc váy này sẽ chẳng ướt bởi mưa…
Mỗi đêm mất ngủ lại đọc tự sự “sắc màu của đêm” của bạn, ngẫm đi ngẫm lại, giống như có người đang bầu bạn đêm khuya vậy.
Đã gần 4 năm rồi, phải không nhỉ? Nghe thì có vẻ dài, nhưng so với cả cuộc đời, thì có lẽ nó chẳng thấm vào đâu. Mình luôn tin rằng chuyện gì xảy ra trên đời này đều có lý do của nó. Sinh mệnh của con người, sống hay chết, ko nằm trong tay mình. Nhưng nếu là vận mệnh, thì biết đâu vẫn có thể nắm bắt được. Cô ấy đã đi xa rồi, có lẽ đang yên bình rong chơi trên cánh đồng ngát hương hoa ở nơi chỉ có ánh nắng rực rỡ, cũng có thể đang trăn trở vì người đàn ông của mình ở phía bên kia cuộc sống.
Mình vẫn hi vọng bạn có thể biến những yêu thương, nhung nhớ, trách hờn ấy, thành động lực, và, niềm tin vào một tình yêu mới.
Nếu cô ấy được lựa chọn, chắc chắn sẽ không chọn rời xa bạn đâu. Trong những giấc mơ ngắn ngủi của mình, người đàn ông mình yêu thương nhất trong cuộc đời này, vẫn thường nói: “Nếu bố được lựa chọn, nhất định bố sẽ không bao giờ rời xa con gái yêu của bố, không bao giờ”…
Cuộc đời cho ta nhiều kỷ niệm để nhớ và quên. Éo le ở chỗ người ta thường dễ quên đi điều cần nhớ và nhớ những điều lẽ ra phải quên..
Câu chuyện ở trên đã có lần được Chuối kể trên diễn đàn. Đó là quãng thời gian nhiều thăng trầm nhất. Người con gái này đem đủ mọi thứ vào cuộc sống của Chuối: tình yêu; sự đam mê; đau đớn và niềm phẫn hận nữa. Thậm trí giờ đây, được coi là thành đạt trong con mắt nhiều người, bản thân vẫn luôn cho rằng có một phần của cô gái ấy.
Bốn năm, là dài hay ngắn với một người chưa đủ ba mươi mốt năm sống trên đời? Huống hồ ai biết sau đêm nay ta có còn thức dậy, còn được ngắm ánh nắng bình minh buổi sớm mai chăng? Ài.. Đời người xét đến cùng cũng chỉ toàn là chấp niệm, rồi khi mắt nhắm lại, tay để xuống, những yêu thương, hờn oán kia có mang đi được nữa đâu?
Cảm ơn các bạn đã đọc và chia sẻ.
Cảm ơn baby. Rất tiếc vì câu chuyện đã gợi lại nỗi mất mát lớn lao của baby. Xin được chia sẻ nỗi đau bởi sự mất mát vô cùng lớn ấy..
P/s: không nghĩ được sau một người con gái như thế, lại là một tâm hồn như thế. Chỉ là chút ngỡ ngàng thôi. Chúc vui và có được thật nhiều niềm hạnh phúc.
Lạnh, tỉnh giấc khi hơi lạnh thấm đẫm trên người, chiếc chăn đơn co cụm lại một góc, nhìn đồng hồ, chỉ mới ngủ được hơn một giờ thời gian. Bật đèn tìm chút nước, miệng khô khốc còn sặc sụa hơi men.. Tiếng mưa đêm rả rích ngoài khung cửa, 2h sáng và những viển vông theo cơn mơ đang ngập tràn trong tâm trí.
…
.. Đạp chân ga, cố gắng để gió mang theo mưa tạt qua cửa kính hắt vào mặt, muốn tìm chút tỉnh táo đã mơ hồ.. Mưa đã ướt đẫm ngực áo, mắt đã cay xè bởi gió.. Hết cao tốc rồi đấy, mưa còn chưa ngừng rơi…
…
.. Gió lồng lộng, cố gắng lắm mới đốt nổi bó nhang, khói nhòe hết cả mắt..
…Em à, ở nơi này em có lạnh không? Anh mang cho em mấy cặp bánh Gai mẹ gửi, cả thứ quả em thường ăn nhất, Đu Đủ mà bà cụ đầu ngõ nhà em vẫn bán. Bà cụ mất đầu năm nay, nghe đâu người bán giờ là con dâu cụ. Anh còn mang theo nến nữa đấy, mẹ bảo em dặn đốt nến cho em thay vì đốt hương, vì em thấy trong Nhà thờ nơi anh hay đi lễ, người ta không đốt hương.. Nhưng anh không đốt nến đâu vì em vốn thích mùi hương mà.
Mấy năm rồi, chẳng hiểu sao cứ vào ngày này, đất trời cứ u ám kỳ lạ.. Hôm nay ở đây vắng hoe, cũng không ai đến cùng anh cả. Có lẽ năm tới nhất định anh sẽ dẫn người ấy đến để em coi nhé.. Chỉ là hiện giờ thì chưa được, vì anh cũng đâu đã biết mặt người ta đâu..
Năm nay váy hồng không phải như mọi năm nữa, bởi vì tiệm may ấy đã đóng cửa rồi, anh cũng không may theo số đo cũ nữa đâu, vì anh muốn được nhìn cô gái ấy béo hơn một chút, đậm đà hơn một chút.. Cả màu son môi hãng em yêu thích cũng không còn sản xuất nữa. Anh tìm cho em màu khác, chẳng phải em vẫn thường khen ánh mắt thẩm mỹ của anh mà, phải không nhỉ?
Nhoài người lên phần mộ, là anh muốn ôm, muốn chia với em chút hơi ấm, hoặc là chính bản thân anh cần một chút hơi ấm..
Em có còn nhớ lời hẹn mà mình đã cùng nhau hứa không? Anh vẫn giữ trong lòng đấy. Vẫn tin rằng em sẽ có lần theo sương khói kia, mờ ảo mà trở về.. Hay chỉ là tại anh cứ mơ, cứ hão huyền để đi giữa cuộc đời này nhỉ? Hãy một lần cho anh biết, cho anh thôi không vẩn vơ, không nhọc nhằn trong mỗi cơn mộng nữa..
Châm một điếu thuốc, hình như mưa càng lúc càng lạnh..
..’Em ghét nhìn cái kiểu ông cụ non mỗi lần cầm điếu thuốc của anh, nhưng nếu ngày nào đó, có điều gì khiến em không được nhìn thấy nữa, hẳn phải là khoảng cách vô cùng lớn… Lớn đến nỗi em không thể nào lấp đầy nó được…’
Đây có phải là cái khoảng cách xa nhất ấy không em? Ta chẳng phải đang ở rất gần nhau đó sao?
…
Anh phải về rồi, chiều nay vợ chồng Tùng mời cơm. Bé Pi thấm thoát giờ đã năm tuổi, có lần bé hỏi anh về em đấy, bé bảo chẳng bao giờ thấy mẹ đỡ đầu của bé đi cùng dượng cả, rồi nhõng nhẽo đòi anh đưa mẹ đến bế bé..
…
Mưa, đã bao đêm ru anh ngủ, lúc này ngoài kia đã lại bắt đầu rồi.. Chỉ có cơn mộng dường như còn chưa muốn trở lại trên đôi mắt…..
Màu của đêm nay có lẽ là thứ màu quầng thâm trên đôi mắt vì mất ngủ chăng? Có lẽ….
…..
Đêm sẽ qua thật chậm, bởi mưa đã ngừng rơi. Ngoài kia là những tịch mịch, căn phòng cũng phảng phất những âm u, lạnh lẽo..
Xa nhà hơn mười năm, cuộc sống một thân một mình nơi đất khách không làm chai sạn mà chỉ làm dày lên thêm những cảm xúc của một ngày tết Đoàn viên thế này.
Mấy năm rồi em nhỉ, Trung Thu năm nào, là lúc người ta đầm ấm bên tình thân, lại là lúc anh tiễn em trên chuyến bay muộn về một nơi cách xa anh nửa vòng trái đất.. Tiết thu Hà Nội năm ấy không lạnh, nhưng anh nghe lòng mình run rẩy bởi cái ôm chia tay thật chặt, bởi hương vị mằn mặn nước mắt em khi môi anh chạm vào má..
Em đi rồi, anh đứng lặng nhìn vầng trăng chưa đủ tròn, cầu nguyện cho em bình an, hạnh phúc. Nước mắt thêm một lần trào khỏi khóe mi, rồi lặng lẽ rớt vào kỷ niệm.
Mấy Trung Thu, mấy lần cuối thu, rồi lập đông, tim anh bao lần khắc khoải.. Nhớ và quên chỉ là cách nhau một lóng tay thôi, thế mà không thể nào cố nổi.
Trung Thu năm nay không mưa. Anh đi dọc con đường đã đi cùng em năm ấy, hơi Thu lành lạnh.. Năm đó em ngồi sau, chủ động ôm anh, nhỉ?.. Trăng sáng quá, đến độ anh còn nhìn rõ cả chú Quậy nữa này, gốc cây Sấu già nơi em hôn anh lần đầu, hôm nay sáng lắm, cây Sấu năm nào giờ đã thay bằng cây hoa Sữa chưa kịp trưởng thành.
Bà cụ bán hàng nước đầu cơ quan thường bảo anh đa tình. Có lần anh cười, hỏi lại: ‘thế con có chung tình không ạ?’. Bà cụ phẩy tay :’đa tình thì còn chung tình thế nào được’. Cuộc sống nhiều lo toan, những bộn bề kéo ta đi, nhiều lúc tự giận mình vô tâm, rồi lại tự mâu thuẫn.. Có ai không muốn thanh thản đi qua cuộc đời này cơ chứ..
Gọi cho em ba món nem miền Bắc mà em vẫn thích, cô bé phục vụ đem rượu ra, đốt nến rồi hỏi:
‘bạn anh đến muộn ạ?’.
Khẽ mỉm cười, lắc đầu: ‘mang thêm cho anh một cái ly!’.
Quay lưng đi lấy thêm đồ mà mặt cô bé dường như còn đôi chút băn khoăn.. Rượu vang chẳng say được, nhưng giúp anh nhớ nhiều hơn những ngày tháng có em bên cạnh. Hay là anh lại đi, như lời anh đã có lần nói, nhỉ? Hay là..
Thế nhưng nơi ấy, tháng mười lạnh lắm đấy, ai đó gọi cho anh bằng cái giọng xổ mũi, bằng tiếng thì thào của mùa đông đầu tiên nơi đất khách? Ai đó còn băn khoăn về cái mảnh đất đầy gió, cả những nỗi đau hằn thành vệt trong tâm trí.. Ai đó khóc ướt lạnh cả ngực áo anh trên bờ biển đầy gió năm nào.. Nơi ấy, có hay khóc nhè hay không? Có biết tìm lấy một lồng ngực ấm áp, để vụng về ôm, vụng về giấu nước mắt hay không?
Nha Trang có mùa Đông chưa..
Hà Nội sắp qua Thu rồi, chỉ là sẽ chẳng có người con gái nào như thế, từ nơi thiếu mùa đông gửi cho anh lọ sáp nẻ hay cái khăn ấm..
Nem ở nhà hàng này còn giữ được hương vị như ngày em còn ngồi đối diện anh thưởng thức.. Nhưng chẳng có ai cùng mặc cả với anh ly rượu vang, cũng không có ai cùng anh đi chọn cà vạt đeo để tiễn một người đi xa ..
Bao nhiêu dư âm, bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu tủi hờn, dường như chỉ chờ anh yếu mềm một chút là kéo anh đổ xuống.. Nghiệt ngã, cả những điều tưởng chừng không còn trong tầm tay nữa. Còn đến bao giờ, còn đến lúc nào nữa đây?…..
Trung Thu đêm nay, lối về đã nhạt nhòa trong mắt..
Muốn thì làm đi thôi!
@Bác chủ thớt sống nội tâm quá nhỉ? Cứ ngỡ đang đọc tiểu thuyết tình yêu!
Tiếng gió xào xạc ngoài khung cửa. Đêm tĩnh lặng đến tưởng như nghe được cả tiếng lá khô rơi.
Tiếng Cello trầm buồn vẳng bên tai.. Điếu thuốc chẳng biết từ khi nào đã cháy bỏng rát kẽ tay.
Gió có ca, có thở than? Mưa có hát, có nhớ mong chăng?
Mười mấy năm từ lúc lớn lên, bài hát này của ông, tôi được nghe lần đầu trên chương trình ‘Bài hát mới’ của kênh truyền hình VTV3..
‘Mình chia tay nhé!’
Anh giấu mình yên ổn trong cái bọc gia đình, cố hòa mình vào những niềm vui nho nhỏ.. Cho đến một buổi sáng, anh nhận được tấm thiệp không có chữ. Trên đó là hình ảnh một cô bé ngồi xếp lá Bàng rụng thành chữ: ‘miss you…’.
Một tháng sau đó, mỗi ngày một tấm thiệp không có tên người gửi, mỗi tấm thiệp khác nhau, trên đó có những câu chuyện khác nhau.
‘Hôm qua, tớ với thằng cu tí cãi nhau, nó cứ đòi tớ đưa đi chơi cái trò ‘đua xe bắn súng’ mà hôm mùng 1.6 ấy đưa nó đi. Tớ điên tiết véo nó hai cái vào má, nó khóc ré cả lên chạy mách mẹ.’
‘Chiều nay, Chủ Nhật, bố đi Lễ. Bố rủ tớ đi cùng đến nhà Thờ, tớ cũng thích đi, nhưng mẹ nhất quyết không cho.’
‘Hôm kia, tớ đi shopping với chị H. Chỗ shop hôm ấy mua váy tặng tớ có mấy cái đẹp kinh khủng, lại vừa với tớ nữa chứ. Nhưng tớ nghĩ, chẳng có ai chở tớ đi dạo, mặc cứ vướng víu, thành ra thôi.’
‘Ấy biết không, tất cả những cái thiệp này tớ viết đều bằng cái bút mà hai đứa dùng để viết lá thư đầu tiên ngày trước.’
…
Ba mẹ anh đã không hiểu chuyện gì khi mỗi ngày ông đưa thư báo lại một lần đưa tới một lá thư.
Hôm ấy em bỏ dở bữa cơm trưa, chạy vội ra bến xe khách đón anh giữa cái nắng cháy đường Hà Nội, anh ngồi sau xe em chở, lòng rộn ràng, lại càng ngỡ ngàng khi em kéo tay anh ôm lấy em.
Lúc đó anh đã tự nhủ với lòng mình, sẽ mãi giữ em lại bên anh.
Không hiểu tại sao, từ lần đầu tiên nghe bài hát này tôi lại cảm nhận thấy có ‘phần’ của tôi trong đó. Cả tiếng Cello trầm buồn, cả tiếng réo dắt của Violon, tiếng Piano, hay cả khoảng lặng mà chị, người ca sĩ tôi hằng yêu mến, dừng lại như để người ta dễ ‘lạc lối’ hơn. Người con gái ấy của tôi cũng là một người con gái gốc Hà Nội như chị.
Có những đêm không ngủ, hình bóng em cứ quẩn quanh. Đôi lần anh lại qua ngõ nhỏ, anh thấy Cu tí nay đã là chàng trai chững trạc, anh thấy mẹ đã mười năm nay rồi mà vẫn giữ được nét thanh xuân, có lần anh còn thấy bố, bố vẫn đi trên cái xe em hay đi ngày ấy…
Ai nói tình đầu đẹp nhất. Nhưng anh biết, với anh, em là mối tình đẹp nhất trong đời mình. Một người con gái cho anh biết thế nào là yêu, thế nào là tương lai. Dạy anh biết thế nào sống tốt, thế nào gắn bó, thế nào là trân trọng. Một người con gái lần đầu cho anh cái cảm giác như con chim muốn xây tổ ấm của nó… Lẽ nào chừng đó chưa đủ lớn lao trong sự trưởng thành của một thằng con trai đang thành thục?
Gần một năm sau, tôi lần đầu được trông thấy ông, đó là trong đêm nhạc của ông tại Nhà hát lớn, ông bước ra sân khấu, áo trắng mộc mạc, ông ngồi xuống cạnh chị, cất giọng hát những lời cảm động bằng cái giọng run run..
Tôi không mong đi qua nỗi đau lớn như ông, bởi có lẽ tôi không còn cơ hội nữa vì chắc gì còn người phụ nữ nào tốt được với tôi, hy sinh cho tôi nhiều như em, hay cảm động như người vợ quá cố của ông.. Nhưng tôi cũng hiểu và đôi phần cảm nhận được nỗi đau vô cùng lớn ấy.
Tôi biết nó sẽ quay quắt ông suốt cả cuộc đời.
Anh đã khóc, suốt một khoảng thời gian dài sau khi em không trở lại căn phòng ấy. Có những buổi trưa, anh ngồi cạnh mâm cơm dang dở, lặng lẽ rơi lệ. Nước mắt, chưa khi nào trong đời anh nhiều như thế. Cả những khoảng lặng, những day dứt em để lại…
Hơn hai năm sau đó, anh xếp lại những lá thư, những tấm thiệp em viết, cất kỹ vào chiếc hộp bằng gỗ có đôi bát ăn cơm em chọn cho những bữa trưa mà ta đã mua trong siêu thị hôm nào. Anh còn phải sắp xếp lại cả những tương lai của đời mình nữa.. Nước mắt còn chưa ngừng rơi…
‘Không có tớ, ấy phải mặc thật ấm. Trời Hà Nội lạnh gió, ra đường nhớ luôn có áo khoác. Môi ấy dù chẳng hay nẻ vì khô, lạnh thì cũng vẫn nên bôi sáp nẻ..’
Mùa lạnh, em kéo bằng được anh đi mua hẳn ba cái áo gió.. Suốt từ mùa đông ấy, anh chưa bao giờ bị lạnh thêm, chỉ là ở trong lòng, có một cõi lạnh giá chẳng thể nào làm ấm lên được nữa…
‘Tính ấy thích tụ tập, nhưng đừng có mà đi hôm về khuya đấy! Trái gió trở trời biết ai chăm sóc?’
Bấy lâu nay, anh cứ gắng tìm kiếm ai đó hiểu anh như em, để thay thế em trong suy nghĩ, nhưng anh càng cố mở rộng quan hệ, anh càng thất bại.. Anh không tin số mệnh, cũng chẳng nghe duyên phận. Nhưng nếu có thì cũng không còn ý nghĩa nhiều nữa đối với một kiếp người chẳng còn được vẹn nguyên..
Mắt cay xè.. Tiếng Cello trầm trầm kia còn đang cố ru anh vào giấc ngủ. Ngày mai, ngày mai còn biết bao bộn bề , còn biết bao ghánh nặng vay trả phải lãnh nhận nữa..
Nỗi nhớ, sẽ lại theo anh…
Tôi xin gọi chú như một vài người bạn nghệ sỹ của mình. Các chú đều thích trẻ trung và uống rượu khá nhiều, dường như trong ai đó cũng có sầu muộn riêng của mình vậy.
Tôi không biết chú có uống nhiều không, người ta thường tìm rượu để giải sầu.. Năm ngoái biết chú sức khoẻ đi xuống, gặp trọng bệnh, đến độ không còn sức để ra sân khấu giao lưu với khán giả dù ngồi xe lăn.. Mới đây lại thấy có bài báo đưa tin sức khoẻ chú đã ổn định. Mừng cho chú.. Thực sâu trong lòng, tôi cầu mong chú khoẻ mạnh, bằng an.
Tiếng radio nhẹ nhàng bên tai.. một Giáng sinh mới lại đang về giữa cái lạnh..
Giáng sinh, ngày này của mười năm trước, anh ngồi đốt pháo bông và cầu nguyện cho một điều không bao giờ trở thành sự thực..
Suốt bao nhiêu năm, cái được, cái mất trong cuộc đời không phai màu những lời cầu anh đã nguyện. Đêm nay Giáng sinh trong một góc căn phòng, anh sẽ lại thêm một lần nữa cầu nguyện, vì anh biết rằng anh chưa bao giờ hối hận vì những ngày tháng ấy, những ngày tháng hạnh phúc đã chìm đắm vào sâu thẳm đại dương của quên lãng.
Thời gian sẽ lại lặng lẽ, lại miệt mài làm công việc của tạo hóa, giống như lâu đài bằng cát năm nào ta đã cùng nhau xây. Một năm mới nữa lại sắp đến rồi, lại phải làm quen với cách gọi, cách viết mới của một năm. Chẳng biết đời người có làm được bao nhiêu lần như thế nữa em nhỉ? Chỉ có điều này anh sẽ không quên, vẫn cầu nguyện cho người ấy mỗi lúc Giáng sinh về ngoài kia.
Những cơn gió thật lạnh thổi tràn ngoài hiên, có tiếng cười, tiếng nói đâu đó từ trong clip còn lưu giữ lại được từ chiếc thẻ nhớ cũ. Giáng sinh này không lạnh bằng năm ấy, nhưng trong anh lại lạnh giá biết nhường nào. Bộ quần áo ngủ em mua cho anh Giáng sinh ấy, anh vẫn mặc vào mỗi lúc Giáng sinh về, thời gian đã mòn mỏi thì cớ gì một bộ quần áo không mỏng manh hư hao đi? Anh vẫn mặc, chỉ để anh biết rằng, mình còn đủ cảm giác để cảm nhận được những hơi ấm, hơi ấm của thời gian.
Khẽ cầm trong tay chiếc Thánh Giá bằng bạc cũ kỹ, anh nhìn về phía ấy, dâng lời cầu nguyện, cầu cho em một Giáng sinh ấm áp, an lành bên những yêu thương, hạnh phúc..
Anh trở lại cuộc sống đời thường sau những đêm chìm đắm bên em. Hạnh phúc ở nơi nào đó có lẽ có, cũng có lẽ không có đâu em nhỉ. Oằn mình giữa những ghánh nặng vô thường, để rồi lại lặng thầm trốn vào trong những cơn mơ, những cơn mộng ngọt nhạt bên em…
Em có biết đây là lần đầu anh ngồi viết cho một người con gái như em chăng? Là vì anh đang say, anh đang mơ, hay anh đang tỉnh giữa những cơn say, giữa những cơn mộng mị hư ảo kia? Anh không biết, không ai có thể cho anh biết. Tại anh hết phải không? Tự anh hết phải không? Dằng dai trong anh bằng những tư lự, viển vông và thực tại. Sau những ngọt ngào, êm ái em trao, lại là khoảng lặng, là những hoảng hốt, giật mình đưa tay khi không tìm thấy e cạnh bên.
Chuyến bay cuối cùng từ Hà Nội đưa anh trở lại Sài Gòn, một ngày cứ thế đi qua. Bao nhiêu quyến luyến, cuốn quýt bên em để rồi lại là những giây phút nhớ nhung từ sâu thẳm khi những cuộc gọi, những tin nhắn chẳng thể nào lấp đầy nỗi nhớ.
Chiều vô định, những bước chân mỏi mòn đợi, chờ, rồi lại biết tìm ai giữa mênh mang đâu.
Hạnh phúc hay mỏi mòn, anh không biết được, dù có cố gắng thêm bao nhiêu nữa anh cũng không biết được đâu. Anh để thời gian trả lời cho anh, hay là để lý trí kéo những suy tư lại, để cuộc sống của anh thêm nặng nề. Bao nhiêu tội lỗi anh tự nhận lấy, để một kiếp người trôi qua trong những đam mê…
Hà Nội giờ này chắc lạnh lắm. Ở bên nhau có lẽ em sẽ ôm tay anh thật chặt, bắt anh đưa qua từng con phố. Hoặc là ấm cúng đâu đó bên nhau một góc quán với những cốc kem lạnh cứng… Rồi anh tự hỏi, em đang chiếm bao nhiêu phần trong những tâm tư một ngày anh nghĩ? Anh sợ mình, giận mình nhiều bởi vì anh không chọn được lối đi cho anh..
Giữa ưu tư, anh thiếp đi.. Trong giấc mơ của mình, là hình ảnh hốt hoảng, dáo dác tìm bóng em giữa phố, là hình ảnh thất thểu trở về căn phòng còn lưu lai mùi hương của em. Anh như người mộng du, đi khắp nơi tìm em, qua từng con phố, tìm trên từng khuôn mặt nụ cười thân quen.. Tay run rẩy đẩy cửa căn phòng khi biết em đã trở lại…. Anh tỉnh giấc khi cơn mơ chưa kịp vỡ òa niềm vui… Bởi vì anh đang khóc…
Lạy Chúa con, xin giúp con, xin chỉ lối để con đi qua cơn mê này… Xin hãy giúp con!!
Đêm, mê đắm nào chưa tan, chưa nhạt trong tâm tưởng? Ở nơi những cơn mơ còn hằn dấu vết bao khắc khoải, ở đó, những vơi đầy nào có đong đếm đủ những chua cay, hư hao đâu?
Anh ngồi nhìn ra ban công. Phía xa kia những cơn mưa đầu mùa như tấm màn mờ ảo giăng giăng giữa trời đêm. Ánh đèn đường khó nhọc len qua màn mưa, cố soi vào góc đường ngày nào ta vẫn thường ngồi bên nhau.. Mưa đã qua mấy mùa như vậy, đã chảy trôi đi, cũng làm mờ ảo đi biết bao nhiêu kỷ niệm anh dằn lòng chắt chiu…
Hạnh phúc, là bắt đầu từ khi bên cạnh em, là hạnh phúc của hai đứa. Vậy mà lúc đi, em đành lòng mang theo cả phần hạnh phúc của anh đi mất. Để rồi anh cứ mỏi mòn tháng năm bằng những mối quan hệ với những người con gái khác mà không cách nào tìm thấy hạnh phúc của riêng mình..
Cố hít một hơi thuốc thật dài để có lý do giấu vào lòng nỗi niềm xa cũ, để tâm tư thôi không xao động thêm nữa. Cơn gió lạnh tràn vào phòng, phảng phất mang theo trong đó mùi hương quen thuộc..
Anh đã cố níu kéo, như bao lần cố níu giữ em bằng sợi tình mỏng manh ta đã se, nhưng rồi nó vẫn đứt.. Là duyên, là phận, hay do anh? Đem bao nhiêu bề bộn cuộc đời phủ lấp lên dòng sông nhỏ của nỗi đớn đau, chua xót, anh có ngờ đâu một ngày nọ con đê ấy chợt vỡ òa.. Những đêm lạnh, có lúc anh giật mình tỉnh giấc vì nước mắt giá lạnh của những cơn mơ…
Khi mỗi cuộc đời là một con đường, mỗi trưởng thành là một con dốc.. Cuộc đời dành cho anh một con dốc lớn để trải nghiệm lẽ yêu đương. Anh không hay mình đã đi được bao nhiêu, cũng chẳng biết phần thời gian còn lại sẽ đi tiếp được thêm bao nhiêu nữa, nhưng anh sẽ đi, bởi vì anh chẳng thể nào trở lại được nữa. Yêu em – chính là điều duy nhất trong đời mình anh chưa bao giờ tính cho anh lối trở về!
…
Bóng tối đặc quánh quanh anh. Mưa đã ngừng hay còn phủ mờ khắp ngoài kia. Đêm trắng giữa bóng tối vô cùng sẽ cứ mông lung như thế mà đi qua..
Đêm, mê đắm nào chưa tan, chưa nhạt trong tâm tưởng? Ở nơi những cơn mơ còn hằn dấu vết bao khắc khoải, ở đó, những vơi đầy nào có đong đếm đủ những chua cay, hư hao đâu?
Anh ngồi nhìn ra ban công. Phía xa kia những cơn mưa đầu mùa như tấm màn mờ ảo giăng giăng giữa trời đêm. Ánh đèn đường khó nhọc len qua màn mưa, cố soi vào góc đường ngày nào ta vẫn thường ngồi bên nhau.. Mưa đã qua mấy mùa như vậy, đã chảy trôi đi, cũng làm mờ ảo đi biết bao nhiêu kỷ niệm anh dằn lòng chắt chiu…
Hạnh phúc, là bắt đầu từ khi bên cạnh em, là hạnh phúc của hai đứa. Vậy mà lúc đi, em đành lòng mang theo cả phần hạnh phúc của anh đi mất. Để rồi anh cứ mỏi mòn tháng năm bằng những mối quan hệ với những người con gái khác mà không cách nào tìm thấy hạnh phúc của riêng mình..
Cố hít một hơi thuốc thật dài để có lý do giấu vào lòng nỗi niềm xa cũ, để tâm tư thôi không xao động thêm nữa. Cơn gió lạnh tràn vào phòng, phảng phất mang theo trong đó mùi hương quen thuộc..
Anh đã cố níu kéo, như bao lần cố níu giữ em bằng sợi tình mỏng manh ta đã se, nhưng rồi nó vẫn đứt.. Là duyên, là phận, hay do anh? Đem bao nhiêu bề bộn cuộc đời phủ lấp lên dòng sông nhỏ của nỗi đớn đau, chua xót, anh có ngờ đâu một ngày nọ con đê ấy chợt vỡ òa.. Những đêm lạnh, có lúc anh giật mình tỉnh giấc vì nước mắt giá lạnh của những cơn mơ…
Khi mỗi cuộc đời là một con đường, mỗi trưởng thành là một con dốc.. Cuộc đời dành cho anh một con dốc lớn để trải nghiệm lẽ yêu đương. Anh không hay mình đã đi được bao nhiêu, cũng chẳng biết phần thời gian còn lại sẽ đi tiếp được thêm bao nhiêu nữa, nhưng anh sẽ đi, bởi vì anh chẳng thể nào trở lại được nữa. Yêu em – chính là điều duy nhất trong đời mình anh chưa bao giờ tính cho anh lối trở về!
…
Bóng tối đặc quánh quanh anh. Mưa đã ngừng hay còn phủ mờ khắp ngoài kia. Đêm trắng giữa bóng tối vô cùng sẽ cứ mông lung như thế mà đi qua..
Đêm vẫn lặng ngân nga bài ca thủa cũ. Đâu đó ngoài kia, tiếng lá rụng choàng tỉnh cả những cơn mơ.
‘Anh,
Ta đã thỏa thuận với nhau rằng mọi thứ chỉ dừng lại ở sự cảm thông lẫn nhau. Ta cũng thỏa thuận, nếu một ngày nào đó khi một người tự cắt liên lạc, đồng nghĩa với việc đã có dấu hiệu không còn tôn trọng thỏa thuận này nữa… Những ngày qua em cảm thấy rất thoải mái, sự thoải mái mà em cứ băn khoăn tìm cách định nghĩa nó… Anh có biết không, em đã tự phủ nhận bản thân rất nhiều để tìm cách ở lại bên anh, và em cũng tin, rằng anh không khác em là mấy. Cả hai ta đều đủ thông minh để hiểu rằng, chỉ cần bước qua ranh giới ấy, mọi thứ sẽ khác, nhưng khác thế nào, chúng ta đều không ai đoán biết được. Đó là lý do em dừng lại. Vâng, em đang khóc, em giật mình khi biết mình đang khóc, điều mà tưởng chừng không thể có ở em, em khóc vì mình bất lực, không đủ dũng cảm để ném vỡ một thứ đồ vô hình…
Anh,
Em dừng lại, có nghĩa là em sẽ phải trở về với cuộc sống của riêng em. Còn anh thì thế nào? Em sợ lắm cái vẻ bông đùa đến bất cần của anh, em cũng không yên tâm khi nhìn anh mỉm cười tặng em lời chúc phúc, và có lẽ em sẽ khóc khi quay lưng đi rồi tưởng tượng ánh mắt anh nhìn theo… A đừng làm gì cả, được không anh, hãy cứ bình lặng, trầm tư như những lần ở cạnh bên em, có được không anh?
Ngày mai, lúc em cắt liên lạc số máy này, cũng là lúc em phải quên đi thói quen còn anh bên cạnh. Em chắc sẽ không buồn đâu, hoặc giả sử có buồn thì chắc cũng không lâu đâu, anh vẫn thường nói em vô tâm đấy thôi. Anh cũng phải như vậy, đừng vì thói quen mà tìm đến những nơi ta hay cùng nhau tới, đừng vì thói quen nhớ số những người thân trong đầu mà cố gắng gọi cho em…
Anh,
Anh có vui không khi chẳng còn ai càu nhàu chuyện anh thức khuya đọc sách? Có thấy thoải mái hơn không khi mỗi bữa sáng không phải bận rộn nhắc nhở ai đó? Hay ít ra chẳng phải than phiền thói quen trễ hẹn của em? Và thật nhiều, thật nhiều những điều tương tự khác… Anh à, anh hãy sống cho bản thân mình, anh nhé!’
…
Trăng đêm nay sáng quá, những áng mây mỏng manh không đủ che chắn để tạo ra chút bóng tối nào ở nơi này.. Cổ họng rát buốt mỗi lần hít một cơn khói, sẽ chẳng có cánh tay nhỏ nhắn nào từ phía sau giành lấy điếu thuốc để dụi tắt cả.. Khói thuốc cay xè khóe mắt.
Ngoài kia, gió thu thổi lá khô xào xạc, kéo lê về phía cuối đường…..
Anh tìm về nơi gió hát tên em
Mưa giăng giăng nhắc anh lời kỷ niệm
Ai đã xa, ai quên lời hò hẹn
Đưa mắt anh tìm lối cũ.. bóng riêng anh
Mưa giăng giăng nhắc anh lời kỷ niệm
Ai đã xa, ai quên lời hò hẹn
Đưa mắt anh tìm lối cũ.. bóng riêng anh
Tháng năm dài nhắm mắt cũng trôi nhanh
Có thể nào quên để rồi thêm nhớ
Có thể nào yêu chỉ là bất chợt
Để cả một đời quanh quẩn nhớ rồi quên
Mưa sắp tan rồi sao nắng chẳng chịu lên
Hay cơn mưa này lại qua cơn mưa khác
Người có quên đâu sao trời nỡ bạc
Tạo hóa phận người bỏ quên duyên..
…
Tiếng khóc người ai oán giữa đêm
Hận một đời không tìm đâu bến đỗ
Hận một đời không ngoài đâu dang dở
Hận cả tiếng cười, lệ vẫn rơi…
Đêm trong tĩnh lặng. Sau tất cả, anh lại trở về trong những niềm tâm tư trĩu nặng. Người ta bảo tình cảm vốn mơ hồ, có chắc anh thực sự nhận ra chăng?
Điếu thuốc châm rồi lại tự tắt, đó là bởi vì một lời hứa, bởi vì cả một thói quen chưa dứt. Trầm lặng giữa những bề bộn, anh gọi tên rồi tự phủ nhận. A nên quên đi mọi thứ, nên dừng lại để tiếp tục con đường của riêng anh.
Tỉnh giấc khi cơn mơ ùa vào giấc mộng, mọi thứ lại giống như những cơn mơ kia, cứ nhẹ len lỏi trong từng suy nghĩ. Bao lâu nay cứ đắn đo được mất, cứ vô tâm bạc bẽo với bản thân, rồi có thấy nhẹ nhàng đâu, hay chỉ là những dại khờ còn mê man chẳng tìm đâu lối thoát? Muốn quá, một chút nhẹ nhàng hơn, thanh thản hơn đi qua cuộc đời này, chỉ là muốn, vậy mà chẳng thấy đâu con đường để đi…
đêm chỉ có nhiều màu:màu của đèn ở mấy toà nhà nhìu tầng
Số lần Twitter: 437
Chuyên Mục:
Tản mạn
Tags:
@Jun0hpt, Harderbaby!, Hyoga1108, langtunhangheo1102, Lucifer dam dam, maithu, meonata2, nai1chuoi, nonevername02, sharedianh, SWolf, Tiểu My Myy
Trackbacks and pingbacks
No trackback or pingback available for this article.
Leave a reply Delete Message
CHUYÊN MỤC
- Bí quyết quan hệ (824)
- Phòng the (5.786)
- Review đồ chơi người lớn (10)
- Sức Khoẻ Tình Dục (380)
- Tâm lý tình yêu (329)
- Tản mạn (1.848)
- Tìm Người Yêu (1.638)
- Truyện Cười 18+ (1.067)
- Tư vấn tâm lý (1.676)
- Đọc truyện ngôn tình (1.522)
SẢN PHẨM
- Máy massage tình yêu (109)
- Bodysuits (24)
- Bodysuits Có Gọng (14)
- Bodysuits Không Gọng (10)
- Cosplay (44)
- Quần lót (73)
- Quần lót Ren (36)
- Quần Lót Thun (15)
- Quần Gen (1)
- Quần không đáy (6)
- Quần lọt khe (0)
- Quần lót không đường may (15)
- Phụ Kiện Sexy (34)
- Gel bôi trơn (44)
- Vòng đeo dương vật (21)
- Đồ ngủ (81)
- Đồ bộ Pijama Dài (0)
- Pijama Ngắn (0)
- Váy Ngủ (63)
- Váy Sơmi Pijama (3)
- Áo Choàng Ngủ (5)
- Corsets (4)
- Đồ Bộ (6)
- Áo lót (92)
- Áo lót có gọng (72)
- Áo lót đa năng (2)
- Áo lót không gọng (18)
- Áo lót mút nâng (0)
- Đồ chơi BDSM (31)
- Đồ chơi hậu môn (41)
Sản phẩm
Bài gần đây
Bình luận
TWEETY
Tag
Analysis







![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
Your IP Address: 18.97.14.81
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac