30
Th12
Vẫn là nơi ấy
Vẫn là nơi ấy
Anh dẫn một người con gái khác đến nơi trước đây hai chúng ta ngồi
Cỏ vẫn xanh
Vẫn còn đó rặng tre mà những nơi khác không có được
Dòng sông vẫn chảy êm đềm
Cô gái hỏi anh :
“Anh từng đến đây rồi sao?”
Anh lặng im
Cúi mặt tìm…
Lần sau lại một người con gái khác đến nơi ấy với anh
Cỏ vừa mang một chút nắng
Rặng tre lá đã già đi mấy tuổi ?
Bờ sông dường như dầy lên bởi phù sa sau mùa lũ
Cô gái ấy hỏi anh :
“Anh từng đến nơi này rồi à ?”
Anh xuề xoà qua khoé mệng :
“Khác lần đầu em ạ”
Lần gần đây nhất anh trở lại nơi ấy một mình
Cỏ đã không còn nữa
Dòng sông đang mùa cạn nước
Rặng tre đã sạt đi gần hết
Người ta đã dùng nó để trồng những luống rau -tươi tốt
Chẳng còn gì gợi lại trong anh …
Thế là mãi mãi về sau chỉ còn anh và em biết
Nơi ấy khi xưa …có một mối tình…
“Bởi không thể yêu anh bằng cay đắng,
Bởi không thể nhớ anh bằng hận thù
Chờ đợi nhé! Tới một ngày làm mẹ…
Sẽ gọi tên anh nhiều trong câu hát em ru…”
Những câu hát gọi tên anh vọng về từ quá khứ, dần dần đã in dấu trong em một cái gì chẳng phải mang tên ý thức, nó là tiềm thức, hay một cái gì đó sâu hơn: Vô thức. Hình ảnh của anh đã day dứt, bám diết lâu quá, đậm quá, chẳng có thứ gì làm nó tách ra khỏi em được nữa…
Em có biết, anh…?
“Vẫn là nơi ấy…
Anh dẫn người con gái khác đến nơi trước đây chúng ta ngồi…”
Em đừng hỏi anh, sao anh không dẫn đến chỗ khác, cái chỗ không có bóng dáng của chúng ta? Cái chỗ mà sự vật sẽ chẳng có nét riêng, tại sao cứ dứt khoát là cái chỗ có cỏ, có rặng tre “mà nơi khác không có được”…? Em à, vì nơi đó đã từng có anh và em…
Em đã từng tự hỏi rằng, tại sao những thứ bình thường nơi ấy mà in dấu trong tim chúng ta lạ lùng đến vậy? Cỏ cũng xanh như nơi khác, dòng sông cũng chảy như nơi nào đó ta từng đi qua, nhưng sao chẳng có gì thay thế? Ừ, có lẽ vì nơi đó đã từng có em và anh…
“Khi anh yêu em thì trời cũng bé,
Đất chật hơn và biển hẹp đến không ngờ…”
Em hỏi anh, mà có lẽ anh cũng chẳng trả lời được đâu, sao anh cứ dẫn người ta đến nơi ấy? Chẳng phải dẫn một người, anh dẫn nhiều người, người này rồi người khác…Anh chẳng phải đến một lần, anh đến nhiều lần, anh đến, rồi anh quay đi…Anh đang cố níu kéo gì từ quá khứ hả anh? Anh muốn tìm một bóng hình nào đó giống em, nhưng anh tìm có thấy? Hay anh muốn yêu thật nhiều, thật nhiều cho vỡ lòng những gì đã có, cho quên đi những gì đã mất? Anh có làm được không, anh…??
Ừ, có lẽ là anh không làm được! Lí trí anh muốn quên, nhưng trái tim anh không cho phép; và cả hiện thực xót xa cũng chẳng cho phép anh: Lần thứ nhất anh đến, cảnh vật vẫn còn như thế, và anh cố tìm… Lần thứ hai anh đến, cảnh vật chẳng còn như thế nữa, anh trả lời cô gái kia mà dường như hồn vẫn hướng về quá khứ: “Khác lần đầu em ạ…”, cái xoề xòa của anh nghe sao xa xót. Lần ấy anh đến thì những gì còn đó chưa hẳn đã biến mất: Cỏ cũng còn, chỉ có vương thêm màu nắng, sông vẫn còn, chỉ nặng thêm ít phù sa, tre vẫn còn, chỉ già thêm mấy tuổi…Là nói thế thôi, nó chưa mất hẳn nhưng đang trong quá trình mất đi, thời gian nghiệt ngã rồi sẽ phá hủy tất cả. Anh xoề xòa những tưởng nó sẽ xóa được cả những kí ức về em. Vậy mà không…
Tất cả những cố gắng của lí trí rồi cũng chẳng thể vượt qua được cảm xúc của trái tim:
“Lần gần đây nhất anh trở lại nơi ấy một mình
Cỏ đã không còn nữa
Dòng sông đang mùa cạn nước
Rặng tre đã sạt đi gần hết
Người ta đã dùng nó để trồng những luống rau -tươi tốt
Chẳng còn gì gợi lại trong anh …”
Có một sự đối lập xót xa dành cho quá khứ và hiện tại, những hình ảnh của quá khứ đã bị phá hủy, tiêu tan: cỏ “không còn nữa”, sông “cạn nước”, tre “sạt đi gần hết”; còn những hình ảnh của hiện tại thì “tươi tốt” quá! Nghĩa là cảnh vật đã không còn đủ sức níu kéo anh về với ngày xưa được nữa, đã “chẳng còn gì gợi lại trong anh”, chỉ còn anh đối diện với lòng mình…Anh sẽ làm gì đây, anh??
Có lẽ anh phải hiểu rằng những gì thuộc về quá khứ thì nó là quá khứ, những cái chỉ có anh với em biết mà thôi. Bao giờ anh quên? Bao giờ em quên?…
Thời gian sẽ làm thay đổi cả con người và vạn vật, chỉ còn tình yêu…Nhưng anh sẽ làm gì đây? Anh à, liệu có lúc nào anh xót cho những người đến sau, mơ hồ không hiểu những gì đang có trong trái tim anh? Bất giác nghĩ đến một câu hát:
“Vì em vẫn mãi là người đến sau, yêu anh trong khát khao…yêu anh trong nỗi đau…”
Liệu có ai đó đủ bản lĩnh để thay em, làm em mờ đi trong anh, như thời gian đã làm sạt đi những rặng tre ngày ấy…?
Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên…
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên…
Chẳng bao giờ anh giấu được em đâu
Cái ánh mắt xót xa khi thoảng phút giây thôi anh nhớ về chị ấy
Em chẳng thể hờn ghen, chẳng thể làm như vậy
Dẫu trái tim em đang cay đắng rất nhiều
Cái ánh mắt xót xa khi thoảng phút giây thôi anh nhớ về chị ấy
Em chẳng thể hờn ghen, chẳng thể làm như vậy
Dẫu trái tim em đang cay đắng rất nhiều
Kẻ thứ 3 – kẻ đến sau cuộc tình ấy thì nói được bao nhiêu?
Vì yêu anh, muốn ở bên anh mà đánh rơi đi bao nhiêu điều khác
Dịu dàng xưa, tin yêu xưa lãng tan nhanh như bèo mây tản mác
Mình em với em…!
Chẳng bao giờ em hờn giận khi cứ mãi một mình câm lặng với đêm
Anh ở nơi đây mà cứ ngỡ như xa, xa ngàn trùng vạn lý
Ngày mai thôi, em sẽ trả anh về bên người mà trong anh in hằn bao suy nghĩ
Ngày mai thôi, trả anh lại bên người…
Nực cười con tạo khéo trêu ngươi
Say đắm vòng tay, ngất ngây nụ hôn nào đắm đuối
Có ai hay – chúng mình – đêm nay là đêm cuối
Ngày mai, một mình em, lại một mình em trên lối cũ đi về
Còn một đêm này thôi anh, em chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chẳng đắng đót thực – mê
Mặc kệ người ta
Mặc kệ những xót xa
Chỉ muốn được bên anh, đêm này thôi, mãi mãi
Ngày mai thôi, em chẳng thể níu bóng dáng anh gần lại
Ngày mai thôi, trả anh lại bên người…
Tháng ba, những giọt mưa sau yên xe…Đằm đẵm quả tim, ngập ngừng, tình tự…Gió vén tóc, chiều lâng, mưa rót thơ từng chữ…Yêu thật gần, gần quá, giọt mưa run…Môi muốn hôn, má muốn hôn…Ngày xưa sao không kéo dài để bàn tay ấm…Bản nhạc cũ biết bao giờ yên phận…Cứ trở về ân hận suốt đêm nay…Em phong phanh, áo mỏng, gió trên vai…Lạnh buổi ấy lâu rồi vẫn tiếc…Tháng ba, mưa sau yên xe, biền biệt…Hơi ấm xa dần, vai buốt có ai hay…Áo khoác ngoài, ai sẽ khoác cho ai…Mắt năm tháng buồn cay như sương khói…
Đứng lên đi anh
em sẽ không đưa tay ra cho anh vịn
Anh hãy thử đứng thẳng một mình……..
………lúc anh say
em sẽ không đưa tay ra cho anh vịn
Anh hãy thử đứng thẳng một mình……..
………lúc anh say
Mắt anh buồn
anh tập uống rượu cay
anh vẫn nói dòng đời đen bạc
uống vào rồi anh thấy đời nó khác
nhưng hình như nó vẫn buồn như không có em
anh bước nhìn đời
lúc trắng, lúc đen
bước chân anh
lúc dấu chấm, lúc thành dấu phẩy
bước ngập ngừng bước không thành bước
anh nói rằng………anh vẫn đi thẳng đấy chứ…..em ơi
vâng…….
em biết rằng anh đi thẳng
anh đi thẳng trên những đường cong
anh tìm em trên những đường vòng
nên cửa nhà em gần thế mà anh không thấy
anh hãy thử một lần đứng dậy
khi bàn tay em không cho anh níu lại một lần
mặt đất kia em vẫn bước chân trần
anh hãy thử một lần
nhìn nghiêng khi biết mình đã tỉnh
Anh có say đâu,
Mà phải nghiêng nhìn để biết mình đã tỉnh
Anh không đứng được,
Đâu có nghĩa là say…
Mà phải nghiêng nhìn để biết mình đã tỉnh
Anh không đứng được,
Đâu có nghĩa là say…
Bởi cuộc đời lắm lúc đắng cay
Những nỗi đau
Trĩu nặng
Anh đành lòng nằm xuống
Để lắng dịu bớt thôi…
Mắt anh buồn
Nhưng đôi môi vẫn không vắng nụ cười
Anh tập uống cay
Để biết đời còn nhiều đắng chát
Để biết đời dẫu nhiều đen bạc
Nhưng mà cũng không phải thiếu niềm vui
Cũng đã một thời
Sau khi uống anh thấy đời rất khác
Nhưng không phải nó vẫn buồn như không có em
Không có em thì anh vẫn thế
Có em rồi anh vẫn thế mà thôi…
Đã có lần
Anh bước nhìn đời
Không phải chỉ mỗi hai màu đen trắng
Mà có cả màu vàng của nắng
Có màu đỏ của những yêu thương…
Đôi chân anh vẫn bước trên đường
Dẫu có lúc
Nó không là dấu chấm
Dẫu có lúc
Nó chẳng là dấu phẩy
Nhưng nó chẳng ngập ngừng
Như em đã nói đâu
Nó vẫn bước trên những cung đường
Mà số phận buộc chân anh phải tới
Dẫu với em nó không hề thẳng
Nhưng với anh…nó vẫn thẳng chứ em…
Nó thẳng với anh
Với cung đường mà anh đã chọn
Em thấy nó vòng
Bởi vì anh không đi cung đường
Mà có em ở đó
Chẳng phải anh không nhìn thấy cửa
Nhưng bởi anh dám bước vào
Bởi anh sợ tình em dang dở
Nên đành lòng anh phải đứng ngoài thôi…
Anh không cần mình phải thử
Tự đứng dậy sau những cơn say
Mà không có bàn tay em
Níu lại…
Đã nhiều lần
Nỗi đau quằng quại
Đè nén anh
Nhưng anh vẫn đứng lên…
Vẫn biết rằng chẳng dễ để quên anh
Chẳng dễ để lãng quên những tháng ngày in hằn trong ký ức
Em cứ mãi yêu, đợi chờ anh đến kiệt cùng vô thức
Nào biết trái tim con người lại thoáng chốc đổi thay…!
Chẳng dễ để lãng quên những tháng ngày in hằn trong ký ức
Em cứ mãi yêu, đợi chờ anh đến kiệt cùng vô thức
Nào biết trái tim con người lại thoáng chốc đổi thay…!
Vẫn biết rằng yêu người… tay sẽ trắng đôi tay
Anh bỏ ra đi
Em chẳng còn là em
Anh cũng thế, chẳng còn là anh ngày trước
Ngoảnh mặt vào đêm, cho bờ mi khô cong dòng nước
Hai tiếng “thật lòng” cất vào đáy rương…
Vẫn biết rằng chẳng dễ đâu anh, đi trọn hết con đường
Em chẳng khóc nữa đâu
Chẳng nhớ nữa đâu
Cho trái tim anh, nơi phương xa kia, thôi không còn day dứt
Ừ, thì thôi, đành cất yêu thương vào nụ cười ảo trong đời thực
Yêu thương ơi, tất cả đã muộn màng…!?
Vẫn biết rằng… ừ thì, sao xoá hết được những hoang mang
Em đã sai?
Khi nửa cuộc đời cứ đi tìm những dấu yêu không thật
Nửa cuộc đời cứ đi tìm những ảo ảnh ngày xưa em đánh mất
Nửa cuộc đời nước mắt cạn, rơi….
Vẫn biết rằng…
ừ, biết là chẳng thể nào ngăn cuộc sống ngưng trôi
Khi chiều tan trên vai em sũng ướt
Ừ, thì vẫn biết là chẳng bao giờ có thể nhìn đời bằng tin yêu ngày trước
Bỗng giật mình… sợ hai chữ… trắng tay….!!!
Em mải chơi không biết đường về
Để mình anh vô vọng …
Một thời em dào dạt như sóng
Một thời anh kiêu hãnh trước biển khơi
Để mình anh vô vọng …
Một thời em dào dạt như sóng
Một thời anh kiêu hãnh trước biển khơi
Khi nụ cười chưa qua khỏi môi
Anh còn chưa hiểu thế nào là đằm thắm
Em lại vội vàng như sóng
Anh ê ẩm với ngọt ngào ngày xa
Kể từ đó bàn tay anh dang rộng
Ôm vào lòng nhiều con sóng khác
Thoải mái ban phát những nụ hôn dào dạt
Và ghìm đam mê để đam mê …
Người ở , người đi
Bến bờ vẫn thế
Bao nhiêu lần sóng vỗ
Bao nhiêu lần chia ly ?
Anh đã chai sạn rất nhiều trước sóng
Chỉ ghim lại một vết thương lòng
Ngày xưa em đã cứa lên
Anh đã cố quên rồi
Cố không đau
Đã rịt rất nhiều thứ vào nơi rỉ máu
Rịt bao nhiêu … trôi hết bấy nhiêu
Nếu một ngày trong anh lại thật sự có tình yêu
Là ngày em về tinh khôi trên sóng bạc
Em không còn tin vào con sóng nữa
và cả bình yên
con sóng ngày xưa ấm nồng vị Biển
bây giờ…
Biển xa vời, con sóng đi hoang
em chẳng tin…
và cả bình yên
con sóng ngày xưa ấm nồng vị Biển
bây giờ…
Biển xa vời, con sóng đi hoang
em chẳng tin…
Có đôi lần
trong mơ
em thấy mình tan thành con sóng
như ngày xưa
trong cổ tích
nàng tiên cá dịu hiền
không thể đâm con dao vào trái tim chàng hoàng tử để giữ cho mình sự sống
vì Yêu
Từ lâu rồi, em không tin vào con sóng nữa
không còn tin vào những câu chuyện cổ
sóng ngàn năm rì rào kể chuyện cổ tích
câu chuyện ngàn đời
về niềm tin
về sự thủy chung
về tình yêu bất diệt
về sự đợi chờ
…
xa lắm rồi những câu chuyện không thật
em chẳng tin nữa đâu
….
Biển rất xanh, mái tóc em cũng xanh
Nước biển mặn, nước mắt em cũng mặn…
Bởi em nhớ anh nên trái tim ngập tràn vị đắng
Có phải Biển nhớ Bờ nên mãi mãi cô đơn?
Biển không giống em, vì Biển tin con sóng
Em không giống Biển bởi em chẳng nhớ Bờ
Khi trong mắt u hoài với những sự thờ ơ…
Từ ấy…
… em không còn tin vào con sóng nữa…
(cho Ta và cho Em)
Muốn ép tủi hờn, nén tiếng khóc vào đêm…Sao nức nở cứ run bờ vai nhỏ?
Muốn ép nỗi đau biến tan. Sao dường như quá khó….
…. chẳng thể tự ru mình ngủ một giấc ngàn năm
Em cứ ép mình chịu đựng những tháng năm. Cười cợt lắm để rẩy run những câu thơ ngày càng như chai sạn. Cười cợt lắm để uất hờn trĩu oằn bờ mi như cơn mưa ngày bão giông nặng hạt. Cười cợt nhiều để rưng rẩy ướt vai nhau…
Em cứ ép mình dịu dàng, tha thiết với đớn đau… Trái tim xót những Thiết tha xưa giờ nói về nhau phủi tênh như Tình Chân chỉ là lời cợt nhạo… Nhếch trên môi cái gọi là Nụ cười… Sao như là gượng gạo..? Ta tự hỏi mình: Em cần phải thế không, với chừng ấy Dối gian?
Đêm rồi lại Đêm, Ta đốt Thời gian bằng Thương nhớ ngút ngàn…
Không dám tìm em
Không dám gọi cho em
Càng không dám hờn, trách em vì những sự Dịu dàng em trao dường như là Thừa Thãi… Nghẹn thắt lòng vì miệng đời bôi đãi
Yêu đương nào, tha thiết.. Ngạo – Cợt.. Đau…!!!
Sẽ có một ngày anh trở về
chắc gì chiếc lá cuối cùng giữa hai cuộc đời sẽ chẳng thể nào rơi nổi
một mình anh – giữa tình yêu xưa đã quen rồi
thì hãy để những cơn đau đừng bóp nghẹn trái tim nhau
níu nghiêng khung trời từng giọt mưa bay…
Sẽ có một ngày mưa nhạt nhếch lại rơi hoài trên ngõ vắng
xin đừng chờ nhau nữa, dù chỉ một phút thôi
hãy giữ lòng, trốn cơn đau vào giấc ngủ đơn côi
đừng nói với nhau lời xin lỗi đầy nước mắt
lá bàng đâu còn mãi để rơi đầy…
chắc gì chiếc lá cuối cùng giữa hai cuộc đời sẽ chẳng thể nào rơi nổi
một mình anh – giữa tình yêu xưa đã quen rồi
thì hãy để những cơn đau đừng bóp nghẹn trái tim nhau
níu nghiêng khung trời từng giọt mưa bay…
Sẽ có một ngày mưa nhạt nhếch lại rơi hoài trên ngõ vắng
xin đừng chờ nhau nữa, dù chỉ một phút thôi
hãy giữ lòng, trốn cơn đau vào giấc ngủ đơn côi
đừng nói với nhau lời xin lỗi đầy nước mắt
lá bàng đâu còn mãi để rơi đầy…
Đường chân trời – Nằm ngang – Vẽ trong mắt em một ánh nhìn ráo hoảnh.
Lời nói nhẹ thênh – Không phải là dao – nhưng cứa từng vết trong trái tim.
Đắng ngắt bờ mi, đắng trên môi ly rượu nồng cay, đắng lòng cô nữ.
Tình hờ – Mê mị đời nhau, ru ái ân bằng lời cợt nhả – Thả rơi…
Lỡ bước trầm luân. Lỡ yêu đương
Lạc nhịp cung thương. Khúc đàn xưa – vỡ nát.
Lạy trời!
chả dám cợt cười Ngày xưa từng ấp iu những nồng nàn, khao khát…
Sợ yêu dấu tim mình còn khóc cạn với nỗi đau…
Lời nói nhẹ thênh – Không phải là dao – nhưng cứa từng vết trong trái tim.
Đắng ngắt bờ mi, đắng trên môi ly rượu nồng cay, đắng lòng cô nữ.
Tình hờ – Mê mị đời nhau, ru ái ân bằng lời cợt nhả – Thả rơi…
Lỡ bước trầm luân. Lỡ yêu đương
Lạc nhịp cung thương. Khúc đàn xưa – vỡ nát.
Lạy trời!
chả dám cợt cười Ngày xưa từng ấp iu những nồng nàn, khao khát…
Sợ yêu dấu tim mình còn khóc cạn với nỗi đau…
Sinh nhật hồng.
Là sương? Là khói? Những quấn quýt, mặn nồng tràn ngập nơi mắt trong.
Tây Hồ cuộn sóng, bóng Giao Long chập chờn màn sương trắng.
Con đường hút xa, trĩu lòng bàn tay cô đơn sầu vắng.
Dù vạn vạn tiếng cười bè bạn chung vui…
Không phải là Xót xa, chẳng là Đùa chơi,
càng chẳng thật Mộng mơ khi trái tim chẳng thốt nổi một lời.
Sắp là tuổi 24, cứ đếm những bước Thời gian nhẹ nhẹ qua bằng Gió lùa tóc rối.
Sinh nhật hồng, Thuyền Yêu đương chẳng cập nổi bến Mơ trong ngày bão nổi.
Đừng gọi nữa nào, dãy số cũ…
Ta đã chẳng còn chờ “thương nhớ đuổi theo nhau”
Cứ im lặng và cố giấu vào đêm
Giọt nước mắt đang trào ra, em ạ
Chẳng thể biện minh rằng “cuộc đời vẫn thế”
Và “nỗi đau nào rồi cũng sẽ phôi pha”
Giọt nước mắt đang trào ra, em ạ
Chẳng thể biện minh rằng “cuộc đời vẫn thế”
Và “nỗi đau nào rồi cũng sẽ phôi pha”
Cứ lặng lẽ nhìn từng ngày tháng trôi qua
Ru thổn thức bằng trái tim băng giá
Ru yêu thương bằng ánh nhìn xa lạ
Xoá dỗi hờn bằng bóng lẻ đường khuya
Cứ thảng thốt buồn bởi ước muốn sẻ chia
Bờ vai ấm, môi mặn run tiếng khóc
Chẳng thể oán than rằng: cuộc đời khó nhọc
Muốn một chút yên bình, dường như cũng rất xa?
Cứ kìm nén trong lòng những xa xót đã qua
Bởi chẳng thể vẽ lên Cầu Vồng sau cơn mưa xối xả
Cuộc đời buồn – những cuồng quay, vội vã…
Bình Minh nào gõ cánh cửa của Đêm?
Có thể là..
Em sẽ nhận lời yêu
Người ấy đã yêu em
Có lẽ…
Còn nhiều hơn ký ức em ngày trước
Và…
Sẽ chẳng bao giờ
Người ấy buông tay em
khi trên phố đông em cùng Người dạo bước
Ánh mắt nồng nàn
Nụ cười hạnh phúc
…
Tất cả dịu dàng, chỉ riêng tặng em thôi…!
Em sẽ nhận lời yêu
Người ấy đã yêu em
Có lẽ…
Còn nhiều hơn ký ức em ngày trước
Và…
Sẽ chẳng bao giờ
Người ấy buông tay em
khi trên phố đông em cùng Người dạo bước
Ánh mắt nồng nàn
Nụ cười hạnh phúc
…
Tất cả dịu dàng, chỉ riêng tặng em thôi…!
Có thể là
Em…
Trong sâu thẳm đơn côi
Em sẽ vẫn nghĩ về anh như một phần nỗi nhớ
Nhưng…
Không phải đâu, không nghĩ về anh như mối tình dang dở
Bởi đã có khi nào anh sống thật với em?!
Có thể là
Ngày rạng cũng như đêm
Em sẽ nhớ về ngày xưa nhiều hơn em từng nghĩ
Nhưng sẽ chẳng bao giờ
Người ấy buông tay em
Như anh đã từng…
Chẳng bao giờ… Anh nhỉ?!
Em sẽ hạnh phúc bên người…
Cùng với những yêu thương…!?
Vậy mà….
chẳng biết phải làm sao…
Để ghép lại hai con đường
Em không muốn dối gạt đâu
Bởi ánh mắt ai, nụ cười ai chân tình đến thế
Cũng muốn lại có thể Tin
Lại có thể Yêu
Và sống nhiệt thành với trái tim mình
Cùng bước song hành bên Người trong cuộc đời dâu bể
Sao tháng lại ngày….
Chỉ thấy trái tim mình trơ cạn những xót xa?
Có thể là….
Em đang có bên mình một vòng tay đợi thiết tha
Là trò trốn – tìm ư?
Khi tiếng nói yêu
Em trao đi hôm qua
Ngày hôm nay
Lại ngỡ ngàng vì một tình yêu
Cũng vương những xót xa, có khi còn gấp nhiều lần tình em – hơn thế
Trái tim chông chênh giữa Không và Có thể…
Sao dường như là….
Lại thấy Nhớ anh thêm…?!
đã quen nhìn em từ xa
cố hiểu những điều không cần hiểu
vì thế
ngay cả khi em bỏ đi
và mỗi lần anh nhìn về phía ấy
ảo giác về chiếc bóng trải dài dài
trong anh vẫn…
yêu như chưa từng yêu !
cố hiểu những điều không cần hiểu
vì thế
ngay cả khi em bỏ đi
và mỗi lần anh nhìn về phía ấy
ảo giác về chiếc bóng trải dài dài
trong anh vẫn…
yêu như chưa từng yêu !
một lúc đó em tiến lại gần anh
những nỗi buồn sẽ đến nhận mặt
biết đâu đúng ra nó phải thuộc về một thế giới khác
(dĩ nhiên anh đang nói về một không gian không có anh )
em thấy chưa?
thực sự có những điều làm anh lo ngại
mỗi khi ta gần nhau
nỗi đau…
chả biết chừng hiển hiện
khi em bước tới…
vậy đấy !
anh không hề nói dối
hay kiêu ngạo , dỗi hờn
hay một điều gì tương tự thế…
anh nghĩ đến sự cô đơn
em ạ
cảm xúc đã đi vào cuộc sống
dễ gì làm chúng tan ra…
cứ coi như bắt đầu lại bằng bước chân rất thật
đối thoại với nội dung không mục đích …
anh sẽ rơi như con chim còn ngơ ngác
khi nó bay vào vòm trời
mà nó sẽ được sống
Bình yên !
Cười nói với nhau mỗi ngày
Quay lưng đi em biết mình đóng kịch
Nuốt vào lòng giọt mắt buồn chua xót
… buồn tênh…
Quay lưng đi em biết mình đóng kịch
Nuốt vào lòng giọt mắt buồn chua xót
… buồn tênh…
Không thể bỏ nhau sau những gì đã có
(chẳng đủ lạnh lùng)
Cuối cùng
… chỉ còn lại là những tổn thương…
Tại sao anh cứ phải nhân danh Tình Yêu
.. nhân danh kỷ niệm
.. nhân danh muôn vàn thứ khác
níu kéo nhau!?
….
Đã không thể yêu thương nhau trọn vẹn
Thì quên nhau đi…!
Dùng dằng làm gì?
Lưu luyến làm gì?
Tha thứ làm gì?
…
cứ níu giữ nhau rồi lại buồn, lại khóc, lại hờn ghen…
(Rốt cục thì lại vẫn chỉ là những tổn thương..)
…
Không thể bên nhau đi hết cả con đường
(Điều này em biết, và tất nhiên là anh cũng biết)
Cứ bên nhau để dằn vặt nhau trong nghi ngờ mỏi mệt
Có đáng không?
Không thể rời bỏ anh dù rất muốn, anh biết không
Rốt cuộc, em cũng chỉ tầm thường
Uh
thì thôi
cứ bên nhau
đóng cho tròn vai kịch
…
trong xót xa
trong day dứt
trong những năm tháng dài
…
Ngày trôi qua….
em đừng khóc khi đêm về
sau cuộc chuyện trò cùng trăng và gửi đến anh theo gió
chuyện buồn vui chưa hề bỡ ngỡ giữa cuộc đời vốn quen nói dối
nhưng em thì khác
vì em không nhàn nhạt
tồn tại giữa trần gian như một hình thức bạc
cuộc chơi không có hơn thua
sau cuộc chuyện trò cùng trăng và gửi đến anh theo gió
chuyện buồn vui chưa hề bỡ ngỡ giữa cuộc đời vốn quen nói dối
nhưng em thì khác
vì em không nhàn nhạt
tồn tại giữa trần gian như một hình thức bạc
cuộc chơi không có hơn thua
em đừng nhìn xa xăm
cuộc đời lạnh lùng bỏ mình em sau cuộc vui
chóng vánh
vẻ đẹp phồn hoa thể hiện ngoài đại sảnh
sự tàn tạ, xấu xa, bất lực… phía nhà kho
em nhìn về hướng nào cũng để anh thấy lo
lo vu vơ vậy mà
hướng nào mà chẳng thế
chúng ta là hai thực thể
định hình và tan biến sau cơn dâu bể
đắng lòng…
anh có thể sẽ chẳng là gì giữa cõi đời này
nhưng anh tin rằng anh có thể cho em tựa vai mỗi khi em buồn
và khóc
bởi những điều, không phải là tất cả, rất mệt nhọc
tin rằng em ít nói với ai sau vài lần gặp mặt
hay nhiều lần gặp mặt
em nói với anh
cô bé đa sầu, đa cảm kia ơi
rồi một ngày em sẽ tìm thấy được nụ cười
thật tươi
không gượng gạo
để hòa mình như con tàu giữa bão vẫn kiêu hãnh giương buồm vượt trùng khơi
đến bờ hạnh phúc
Có lẽ nào em lại trách lầm anh
Khi cứ cố chấp níu giữ bên em những gì là Quá Khứ
Có thể chính em mới là người không biết cách cư xử
Với anh
và với cả Tình yêu?
….
Em đã sai ư anh, với tình yêu khờ dại
Khi cứ nhất nhất cho rằng
thử thách
tháng ngày
nếu “chấp nhận” và “vượt qua” mới thực sự là Tình Yêu?
…
Em đã sai ư khi cho rằng yêu nhau
Có đôi khi, lời khuyên giải vẫn là “không cần thiết”
em đã sai ư khi cho rằng yêu nhau
chỉ cần bên nhau
yên lặng
lời yêu thương
chỉ cần một nụ hôn?
….
Em đã sai ư, khi yêu nhau
mọi hờn dỗi đều trở thành nông nổi
ngúng ngoảy
kiêu căng
và chành choẹ
không chịu nhường ai
như ngày xưa
em
bất luận đúng sai
…
Tình yêu em
được biểu hiện bằng trò trẻ con
một đứa trẻ muốn được cưng chiều
nhưng lại khó chịu khi người ta nghe lời mình
sợ hãi
…
Em đã sai?
Những lời thơ em viết tặng riêng anh
tặng những điều em chưa bao giờ nói
Trách cứ
hờn giận
buồn tủi
…
những điều anh không hiểu
và em thì không thể giải thích
“nuông chiều đâu phải là Hạnh Phúc”
phải không?
….
Uh
thì có gì đâu
Khi hai người yêu nhau
mọi hờn dỗi cũng chỉ là nông nổi
chỉ một lời nói yêu trong màn đêm rất vội
tại sao,
anh…?
…
uh, thì có gì đâu anh
em
chỉ là đứa trẻ con
tò mò những điều chưa hiểu rõ
hờn dỗi
yêu thương
những điều rất nhỏ
…
chỉ vì Yêu
…
Chuyện của chúng mình, đôi mắt tròn xinh
“Chuyện tình trăm năm” em giấu trong vỏ ốc
Thả
rơi
Em mong một lần được trở về với Biển
Thả
rơi
Vỏ ốc
– Tình Yêu –
thì thầm
lời rằng Thương
– Mến
….
Tất cả
…. Không – chỉ – là – ước – mong……
Số lần Twitter: 72
Chuyên Mục:
Tản mạn
Tags:
beoew, bongmakt, Chymbehp, greats, KLINH9999, meonata2, Mưa giông, o0Kelangthang0o, Phiêu Bồng, sói ngáo ngơ, thegost, thuyanh216
Trackbacks and pingbacks
No trackback or pingback available for this article.
Leave a reply Delete Message
CHUYÊN MỤC
- Bí quyết quan hệ (824)
- Phòng the (5.786)
- Review đồ chơi người lớn (10)
- Sức Khoẻ Tình Dục (380)
- Tâm lý tình yêu (329)
- Tản mạn (1.848)
- Tìm Người Yêu (1.638)
- Truyện Cười 18+ (1.067)
- Tư vấn tâm lý (1.676)
- Đọc truyện ngôn tình (1.522)
SẢN PHẨM
- Quần lót (73)
- Quần Gen (1)
- Quần không đáy (6)
- Quần lọt khe (0)
- Quần lót không đường may (15)
- Quần lót Ren (36)
- Quần Lót Thun (15)
- Phụ Kiện Sexy (34)
- Gel bôi trơn (44)
- Vòng đeo dương vật (21)
- Đồ ngủ (81)
- Áo Choàng Ngủ (5)
- Corsets (4)
- Đồ Bộ (6)
- Đồ bộ Pijama Dài (0)
- Pijama Ngắn (0)
- Váy Ngủ (63)
- Váy Sơmi Pijama (3)
- Áo lót (92)
- Áo lót có gọng (72)
- Áo lót đa năng (2)
- Áo lót không gọng (18)
- Áo lót mút nâng (0)
- Đồ chơi BDSM (31)
- Đồ chơi hậu môn (41)
- Máy massage tình yêu (109)
- Bodysuits (24)
- Bodysuits Có Gọng (14)
- Bodysuits Không Gọng (10)
- Cosplay (44)
Sản phẩm
-
Bộ Bodysuit Đan Dây Gợi Cảm ₫245.000
-
Bộ Đồ Ngủ Bồng Bềnh Nữ Tính ₫420.000
-
Bịt mắt da êm ái tăng hưng phấn khi quan hệ ₫80.000
-
Dương vật giả Ailighter rung thụt tỏa nhiệt cao cấp mềm mịn ₫1.160.000
-
Bộ Bodysuit Gợi Cảm Nữ Tính ₫195.000
Bài gần đây
Bình luận
TWEETY
Tag
Analysis







![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
Your IP Address: 18.97.14.81
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac