30
Th12
Hơn 5 tháng sau, sau cái buổi chiều buồn bã đó, tôi nhận được thiệp mời dự đám cưới từ anh. Thật trầm lắng tôi mở thiệp ra xem và cõi lòng lặng đi theo từng con chữ.
Nếu ai hỏi cảm giác tôi thế nào lúc đó, tôi ước mình có thể dùng lời nói để diễn tả.
Chỉ biết là sau hàng vạn những ý nghĩ tôi đã quyết định mua cho mình chiếc đầm đẹp nhất để dự đám cưới anh.
Nhưng tôi đã không có mặt vào ngày đó. Có lẽ tôi vẫn chưa mạnh mẽ như tôi nghĩ.
Tôi đã tự thưởng cho mình bằng một chai bia lạnh tại cái quán bar nhỏ ở cuối một con dốc đâu đó gần Laguna. Cũng khá đáng tiền.
Tôi nghe tiếng nhạc xập xình, cái thể loại âm nhạc phát ra có sự pha lẫn của tiếng chiêng trống và ghi-ta bass. Tôi không thích thể loại này chút nào, không một chút nào. Tôi trả tiền bia, tôi quay ra cửa, bước vội ra đường, thời tiết lạnh 15 độ và tôi thì đang mặc phông phanh chiếc váy hai dây màu lông chuột mua ở chợ đêm ở Java giá 18$.
Con dốc này khá vắng, và đâu đó có vài cặp trai gái khoác vai nhau dưới ánh đèn đường vàng nhạt. Tôi nghe một vài tên khốn bên vệ đường đang huýt sáo, văn hóa chọc gái ở đây à?! Tôi cũng biết huýt sáo, nên tôi đã huýt đáp trả, rồi tôi không nghe tiếng gì nữa.
Tôi đi bộ nhanh về đến khu khách sạn, thành phố này lớn hơn tôi tưởng tượng cũng như tìm hiểu. Những con đường rộng dòng xe tấp nập, nhưng chiếc đèn đường cao khoan thai thư thái chiếu rọi cho mọi nẻo đường.
Tôi bước vào cửa khách sạn, ánh sáng ở đây sáng hơn ngoài đường nhưng dịu dàng hơn, tôi ngó qua quầy bar bên góc phải cửa ra vào, bên đó không có nhạc sống, chỉ có nhạc du dương từ loa điện tử. Quầy bar không đông khách, chỉ có một vài người đang làm việc với máy tính (Tôi ghét cách làm việc này, thật biết cách phá vỡ không gian đẹp đẽ này với cái ánh sáng từ màn hình và tiếng gõ phím đó, khiến tôi tuột cả mood). Tôi gọi một ly Mojito nhẹ nhàng cho buổi đêm, tôi chọn một góc cạnh cửa kính và nhìn ra bờ sông nơi có có chiếc cầu bắt qua và dòng xe thì không ngừng di chuyển. Đang thả hồn vào ly cocktail, tôi chợt nghe giọng nam trầm hướng về tôi và hỏi:
– “Em đợi anh có lâu không?”
– Không, tôi chẳng đợi ai cả, hoặc chí ít thì không đợi anh.
Tôi nhanh nhẩu trả lời và chỉ muốn ai đó hãy biến đi và đừng đến phá vỡ cái tâm trạng đang chìm trong ly cocktaik đậm mùi Rum này.
– Ôi, thật xin lỗi, tôi nhầm người.
Tôi quay phắt người lại và nhìn và gã đàn ông đang nói chuyện. À há, gã đàn ông tôi đã gặp trên máy bay đi cùng một cô bạn gái ngực đẫy đà, gắn mi mắt giả và môi thì đỏ chóe đây mà, tôi vờ như không nhận ra, cố tỏ ra bình thản, nhếch môi cười trừ ra vẻ thông cảm, và quay lại với ly cocktail và cái tâm trạng ban đầu, và tôi thấy anh ta quay đi về phía cửa.
Thật ra tôi chẳng có điểm nào giống với cô gái đã đi cùng anh ta trên máy bay cả. Dùng một chút giác quan thôi tôi cũng đủ nhận ra gã đàn ông này đang đi tìm “chả”.
Tôi nốc hết cốc, mở điện thoại chỉ để kiểm tra vài dòng tin, và xem giờ. Sau khi ký bill, tôi bước ra khỏi quầy bar, bấm chọn tầng 12 để lên phòng. Thang máy dừng lại ở tầng 10, bước vào là cô gái trên máy bay, và giờ thì ngoài môi đỏ, mặt và mắt cô ta cũng đỏ. Lại dùng một chút giác quan, tôi đoán rằng cô ấy đã phát hiện gã kia “ăn chả” chăng? Tôi chẳng mảy may nghĩ ngợi, nhưng tôi lại thấy tiếc cho hai người dùng bao nhiêu tiền để đến được nơi đây, rồi lại làm nhau đau thế chứ. Tôi còn nhớ cách mà hai người ấy trao tình cảm cho nhau ở nơi công cộng, thật thiếu văn minh cũng như cái cách mà hôm nay họ “nhảy tango” vào cái tâm trạng của tôi vậy.
Tôi chẳng thèm nghĩ nhiều hơn, chỉ mở đóng của phòng và gieo mình xuống giường, ngày mai tôi lại phải về cái chốn “chẳng bình yên chút nào” đó rồi.
Đang nhắm mắt, chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo lên. Màn hình hiển thị số lạ, tôi tắt chuông. Một tin nhắn đến: “Hey, bạn đã đánh rơi ví trên đường X, tôi sẽ đến Jose’s Corner, lúc 10h, hy vọng được gặp bạn ở đó, tôi sẽ đưa nó cho bạn” – WT*, ví của tôi.
Gì chứ?! Tôi đánh rơi ví ư? Lúc nào nhỉ?! Trong ví có một cái card ra vào cổng tự mở của công ty, có ghi số điện thoại của tôi phòng khi đánh rơi. May mà tôi chỉ đem theo một ít tiền mặt một vài giấy tờ nhỏ nhẹ để đi ra ngoài với chiếc váy mỏng này. Chết tiệt!
Đã là ly thứ 4 của ngày hôm nay, tôi đã uống quá nhiều. Tôi đến Jose’s Corner, cũng không quá khó để tìm khi taxi đưa tôi đến tận cửa, một nơi cũng không sang trọng lắm, và không đông đúc lắm. Những chiếc bàn ở đây bằng gỗ và hình bán nguyệt, không có đèn led, ngoại trừ cái bảng điện phía ngoài, không gian rất ủy mị và độc đáo với những bức tranh màu tím của hoa Irises. Có nhạc cụ bày bừa lung tung trên sân khấu, nhưng không có nhạc công chơi, quán khá yên tĩnh và có vẻ như họ đã qua giờ cao điểm (sớm hơn tôi nghĩ so với cái thành phố sống về đêm này). Không gian quán khá hẹp nhưng khá ấm áp, thích hợp cho những tình nhân đến đây trò chuyện, tầng trên có cả sky bar đủ khoảng không để tận hưởng gió biển, nhưng để hẹn gặp một người chưa gặp bao giờ thì tôi chọn một cái bàn góc phải của cửa ra vào.
Tôi chờ 15’ thì đồng hồ điểm 10h đêm, không vội vã, mọi thứ cũng chẳng có gì nôn nóng với tôi, nhưng cậu trai mặc chiếc hoodie màu xám tráng và mang ba lô đang tiến đến tôi thì có đấy.
– Chào, Tôi là Chris, bạn chắc là Jean?
Anh chàng nhảy bổ vào chiếc ghế đối diện tôi và tỏ ra hớn hở, nói Tiếng Anh bằng một tốc độ độ “bàn thờ”.
– Xin lỗi, bạn nói gì
Tôi thì đáp lại bằng thứ tiếng Anh củ chuối của mình, và tỏ vẻ rất kiên nhẫn. Còn cậu ấy thì nhanh chóng lấy lại hơi sau một hồi đuối sức (tôi đoán cậu ấy đã chạy đến đây). Cậu ấy nói một cách chậm rãi đủ để tôi hiểu được rằng cậu ấy đã thấy tôi ở quán cuối dốc gần Laguna kia và tình cờ nhặt được ví tôi rơi nhưng lại để mất dấu tôi khi tôi rẽ vào đường chính. Cậu chìa chiếc ví mềm có hình hoa văn thổ cẩm mà tôi được tặng từ một người chị hồi còn ở Sài Gòn, tôi vui mừng nhận lại và chỉ biết cảm ơn và không biết nói gì thêm.
Cậu thanh niên ngồi đối diện tôi còn khá trẻ, cậu ấy cao và có nét gì rất châu Á, tóc cắt ngắn, khuôn mặt tròn (tôi chẳng thích đàn ông mặt tròn, vì trông trẻ và baby lắm, vậy thì tôi sẽ thành gái già nếu đi bên cạnh người như thế) trông cậu rất thanh tú và lịch lãm.
Cậu tỏ vẻ rất thân thiện mời tôi đồ uống, tôi không nỡ chối từ thì đằng nào cũng phải làm gì đó để cảm ơn, tôi ra hiệu để tôi trả tiền thì mới biết đây là quán của chị cậu ấy, và cậu ấy đến đây để bắt đầu trình diễn, nên cậu ấy từ chối nhận tiền của tôi, làm tôi áy náy nên chấp nhận sẽ ở lại xem cậu ấy biểu diễn.
– Các cậu sẽ chơi ở đây à?
Tôi chỉ vào đồng nhạc cụ phía sân khấu và hỏi (bằng cái giọng Tiếng Anh lớ lớ cấp 2 của mình)
– Không, mà ở phía trên. Nơi đây chúng tôi chỉ chơi vào Chủ nhật
– Vậy phía trên đã bắt đầu chưa?
– Bắt đầu từ 9h rồi.
– Chúng ta trễ rồi?!
– Chúng ta sẽ bắt đầu phần hay nhất.
Tôi theo cậu ấy lên tầng trên, cậu ấy nhường bước tôi đi lên cầu thang trước, bước từng bậc lên cầu thang hẹp, và chỉ vài chổ có đèn, tôi bước hụt một bậc cầu thang, bàng hoàng nằm tay vịn và nửa phần trên ngã lên vai cậu ấy, tay cậu ấy vừa vặn đỡ lấy phần hông tôi.
– Chị ổn chứ?
– Vâng, tôi ổn, tôi bước hụt chân.
Tôi ngại chín người lấy lại thăng bằng và bước tiếp. Cậu ấy vẫn tiếp tục bước theo.
Lên đến tầng thượng, cánh cửa kính phía trước mặt mở ra một khoảng không gian thoáng đản với nhưng chiếc đèn màu vàng nhạt và những đốm sáng từ những chiếc đèn trong những khóm cây xinh được đặt xen kẽ để ngăn các bàn của những vị khách đang ngồi nhâm nhi ly rượu nâu nâu óng ánh. Ở đây khá đông người, đa số là người trẻ tuổi, với những goute phong cách rất riêng. Họ đứng, ngồi, trò chuyện, ngắm cảnh.
Chris nghiên đầu hướng mắt tôi vào một chiếc bàn trong góc tầng thượng, chúng tôi đi đến đó và cùng ngồi xuống ghế dựa vào tường. Chúng tôi có hai ly ginger beers loại bia có mùi thơm nồng ấm của gừng, thật thích hợp với cái se lạnh của những cơn gió thổi vào mang vị mặn của biển. Chúng tôi nâng ly, cùng trò chuyện, chúng tôi cùng nghe ban nhạc trình diễn, tôi thì quên cả thời gian, nhưng đầu óc hơi quay cuồng vì tôi đã uống hơi nhiều đêm nay.
– Chị ngồi đây nhé.
– Cậu đi đâu? Okay, cậu cứ đi, tôi ngồi đây cũng được.
Tôi thấy cậu ấy bước lên bục sân khấu, cậu cởi chiếc hoodie kia ra, còn lại trên người chiếc áo phông màu xanh đậm với hàng chứ ngoằng ngòe, tay cậu ấy cầm chắc cái micro cánh tay nổi lên nhưng đường gân nam tính hiện rõ hơn dưới ánh đèn đung đưa. Đám đông bắt đầu xích lại sân khấu hơn, nhưng tiếng reo hò tỏ ra khoái chí khi cậu ấy lên trình diễn. Nhạc dạo lên, với điệu du dương của chiếc ghita, cậu ấy cất giọng hát trầm ấm: “Ground Control to Major Tom, Ground Control to Major Tom, Take your protein pills and put your helmet on …”
Cả đám đông hòa theo cùng đếm “Ten, Nine, Eight, Seven, Six, Five, Four, Three, Two, One, Liftoff”
Cậu ấy hát rất truyền cảm và ánh mắt rất đa tình, hừm… thật tiếc là tôi lại không thích trai trẻ. Tôi nhìn về hướng ra biển, nhấp thêm một ngụm bia. Cậu kết thúc bài hát và ra hiệu cho tôi lên sân khấu. Ồ không, tôi không tự tin như thế đâu. Chưa kể giọng hát của tôi không khác gì con mèo đang ăn phát ra tiếng vậy.
– Ôi không Chris, tôi ổn hơn khi ở dưới này.
– “Các bạn, tôi giới thiệu cô Jean sẽ trình diễn bài hát tiếp theo, mời cô”
Cậu ấy lại nhanh nhảu chạy đến và nắm cánh tay tôi, mặt tôi nóng dần lên có thể tôi thành quả cà chua mất rồi. Tôi miễn cưỡng đứng dậy và đi theo cậu ấy. Tôi sẽ hát thật sao!? Ôi đúng là điền rồ, nhưng tôi lại cảm thấy khoái chí đến lạ.
– Thôi được rồi, tôi hát tệ lắm đấy, mọi người đừng kỳ vọng quá nhiều.
Tôi nghe đám đông cười ồ lên và những tiếng vỗ tay giòn tan ấy khiến tôi rùng mình. Chris cũng đứng bên dưới tán thưởng, tôi nhìn cậu ấy rất hứng thú và tôi nghĩ tôi nên hát một cái gì đó hợp với tôi lúc này. Tôi nói vài tiếng với anh ghi-ta để chắc rằng mọi thứ tôi sắp hát anh ấy biết và sẽ giúp tôi không bị mất mặt lúc này.
“How many roads must a man walk down Before you can call him a man? How many seas must a white dove sail Before she sleeps in the sand? Yes, how many times must the cannon balls fly Before they’re forever banned? The answer my friend is blowin’ in the wind The answer is blowin’ in the wind…”
Tôi kết thúc bài hát bằng một tràng pháo tay khích lệ của mọi người, quá đủ cho một đêm vui, tôi vội vã từ giả Chris tôi bước nhanh xuống cầu thang dốc vòng ra các dãy bàn và tìm được tới cửa ra vào. Trời càng lúc càng lạnh hơn, Chris cũng chạy xuống cầu thang, cậu dừng trước tôi và cậu ấy ngỏ lời đưa tôi về.
– Như thế này đã là tử tế với tôi rồi, cậu không cần phải thế đâu.
– Chị sẽ quay lại đây nữa chứ?
– Chắc là không, ngày mai tôi bay rồi. Rất vui được gặp cậu, cậu hát hay lắm.
– Chúng ta sẽ giữ liên lạc được chứ, tôi muốn chúng ta là bạn.
Tôi cũng không ngại gì vì cậu ấy khá tử tế. Nhưng giữ liên lạc ư? Tôi khá băn khoăn…
– Cậu có số điện thoại tôi rồi đấy, trước 22h, cậu có thể gọi tôi lúc nào cũng được trừ 7h30 sáng và 20h thôi vì lúc này tôi đang tắm.
Cậu ta bị tôi chọc cười, cậu ấy cười rất sảng khoái và tôi cũng vậy.
Tôi từ giã cậu ấy lần nữa và chui vào chiếc taxi lao về phía đại lộ.
Đâu đó vẫn còn những mảnh vỡ cảm xúc @@
1/ Bài viết quá sức tưởng tượng của mình, nếu đây là sự thật và tác giả là nữ 19 tuổi thì anh có thể sẽ đề nghị bạn phát hành sách đấy (anh có quen 1 chị nhà văn chuyên viết chuyện ngắn nên có thể giúp bạn được).
2/ Bài viết có mention Blowin in the Wind – Pop Dylan , thật trùng hợp vì mình cũng rất thích những bài nhạc US UK 70s 80s như Knockin’ in the heaven’s door, Wish you were here và cả nhạc Rock nữa, fans cứng Guns and Roses.
3/ Bạn nói tiếng anh của bạn bập bẹ từ cấp 2 nhưng mình thấy bạn giao tiếp hoàn toàn tự tin, làm chủ sân khấu dám hát tiếng anh (kiểu như khiêm tốn nói mình dở để khi mình làm được thì nó lại ra tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng). Ngoài ra các từ tiếng anh bạn đã dùng trong bài đều rất là posh là có cảm giác như đang đọc 1 bài tản văn dịch từ nguyên bản nước ngoài nào đó. Quá hay.
4/ Suy nghĩ của bạn rất chín chắn và chắc hẳn bạn cũng là một người có cá tính. Có 2 loại beauty: appearance beauty và intelligent beauty. And the intelligent beauty always attracts real men. Đọc bài của bạn có thể bị nghiện cái style mạnh mẽ và chủ động của bạn đấy.
5/ Cám ơn bạn đã cho mình đọc được 1 bài viết hay.
Rất cản ơn anh đã khen ngợi! Tuy có phần hơi over, nhưng vẫn chấp nhận được .
Em chỉ viết theo cảm xúc và pha trộn vào một chút tưởng tượng ạ.
Và rất vui khi có người đọc bài của mình.
Em chỉ viết theo cảm xúc và pha trộn vào một chút tưởng tượng ạ.
Và rất vui khi có người đọc bài của mình.
P/s: 19 là một con số đẹp, gắn liền với cuộc sống của em, nhưng trong trường hợp này thì nó không phải là tuổi đâu anh ạ. Nên, em cũng chẳng có cơ may phát hanh sách .
Số lần Twitter: 52
Chuyên Mục:
Tản mạn
Tags:
*** ĐỒI GIÓ HÚ ***, bale11, Hùng Anh 95, Light_love91, Minhnhi1988dn, Quỳnh-19, soija, Tidzqncp, TLHKModz
Trackbacks and pingbacks
No trackback or pingback available for this article.
Leave a reply Delete Message
Hiện thêm kết quả...
CHUYÊN MỤC
- Bí quyết quan hệ (738)
- Phòng the (5.700)
- Review đồ chơi người lớn (10)
- Sức Khoẻ Tình Dục (380)
- Tâm lý tình yêu (329)
- Tản mạn (1.848)
- Tìm Người Yêu (1.638)
- Truyện Cười 18+ (1.067)
- Tư vấn tâm lý (1.123)
- Đọc truyện ngôn tình (1.522)
SẢN PHẨM
- Áo lót (92)
- Áo lót có gọng (72)
- Áo lót đa năng (2)
- Áo lót không gọng (18)
- Áo lót mút nâng (0)
- Đồ chơi BDSM (31)
- Đồ chơi hậu môn (41)
- Máy massage tình yêu (109)
- Bodysuits (24)
- Bodysuits Có Gọng (14)
- Bodysuits Không Gọng (10)
- Cosplay (44)
- Quần lót (73)
- Quần lọt khe (0)
- Quần lót không đường may (15)
- Quần lót Ren (36)
- Quần Lót Thun (15)
- Quần Gen (1)
- Quần không đáy (6)
- Phụ Kiện Sexy (34)
- Gel bôi trơn (44)
- Vòng đeo dương vật (21)
- Đồ ngủ (81)
- Áo Choàng Ngủ (5)
- Corsets (4)
- Đồ Bộ (6)
- Đồ bộ Pijama Dài (0)
- Pijama Ngắn (0)
- Váy Ngủ (63)
- Váy Sơmi Pijama (3)
Sản phẩm
Bài gần đây
Bình luận
TWEETY
Tag
Analysis
Visit Today : 652 |
Visit Yesterday : 785 |
This Month : 7810 |
Total Visit : 201096 |
Who's Online : 13 |
Your IP Address: 3.235.145.252
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac