31
Th1
Tôi viết chút tâm sự coi như “trả nợ” do lâu nay đọc khá nhiều tâm sự của các bạn ở nhiều lứa tuổi trên trang báo này. Mỗi con người sẽ trôi theo dòng đời một cách khác nhau, tôi hiểu câu: “Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn” như vậy và rất thấm ý mấy câu nói dân gian truyền miệng: “Người tính không bằng trời tính”, “Hay không bằng hên”. Tôi học trường làng ở quê với ông thầy rất dữ đòn nên thời tiểu học tiếp thu bài vở tốt.
Mấy năm THCS do chiến tranh phải xuống phố ở với người bà con, tôi dần tuột xuống hàng bét lớp và chỉ mong cuối năm học không phải nằm trong danh sách học sinh thi lên lớp. Năm cuối THCS và ba năm THPT, tôi lại về với cha mẹ, lúc này đã xuống phố do quê nhà bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Tôi dần ngoi lên top 3 trong lớp. Bài học của những năm ngồi trên ghế nhà trường là cách tôi quản chuyện học hành của các con sau này. Hai con gái muốn theo con đường chữ nghĩa khi vào đời, cả hai có bằng kĩ sư công nghệ ở trường đại học công, đúng độ tuổi không khó khăn gì, dù vợ chồng tôi thống nhất sẽ cho các con ra đời sớm khi xong THPT nếu các con muốn.
Vợ là giáo viên THCS từ 1976 đến 1990, phải nghỉ để cùng tôi lo kinh tế, gồng gánh gia đình. Tôi cũng giã từ trường lớp từ 1975 do thời thế, bôn ba tận TP HCM 6-7 năm không thu hoạch được gì ngoài những bài học trong cuộc sống, cũng không “báo” gia đình thời gian này. Vợ chồng tôi từng học cùng khối, khác trường; thi cuối cấp THPT ngồi cạnh nhau. Gặp lại nhau là duyên nợ, sống vui vẻ với nhau đến giờ đã hơn 40 năm dù lúc đến với nhau 4 bàn tay trắng, ở nhà tập thể của cha mẹ tôi, cùng 4 gia đình anh chị em (nhà tôi có 8 anh chị em).
Chắc các bạn sẽ hỏi tôi làm nghề gì và hiện sống như thế nào? Hơn 20 tuổi, tôi làm công nhân hợp đồng cho một đơn vị tư nhân đến năm 1983. Tổ hợp ấy thất bại, tôi phải về lại quê, cưới vợ năm 30 tuổi. Trải qua 4 nghề nghiệp nữa, trụ lại việc cuối cùng 28 năm rồi vợ chồng tôi nghỉ hẳn việc kinh doanh từ 8 năm nay. Không phụ thuộc kinh tế con đẻ lẫn con rể, chúng tôi tự tin sống đến cuối đời như vậy. Thậm chí vợ chồng tôi còn hỗ trợ cho vợ chồng hai cô con gái khi lập gia đình một số vốn đáng kể để lo chỗ ở. Thực ra vợ chồng tôi gặp may nhờ tính ăn chắc mặc bền.
Là con út trong nhà có 8 người con, tôi ở với cha mẹ cho đến khi hai vị khuất núi. Rồi chúng tôi mua trả góp căn nhà mặt phố, là nơi gia đình đang ở (mua khi song thân vẫn còn), với thỏa thuận hợp pháp của tất cả thành viên. Giá căn nhà được bán cho vợ chồng tôi theo giá thị trường khi ấy chỉ bằng 10% hiện nay, chỉ trả trước 1/3 giá trị căn nhà. Ngày ấy hai bé nhà tôi học mẫu giáo và tiểu học. Không nghề nghiệp nào tôi trải qua vì đam mê, tất cả chỉ làm vì kế sinh nhai. Nhìn lại tôi cũng không mê mẩn môn gì lắm dù hiện có khu vườn nhỏ bên nhà cùng ít vật nuôi làm bạn.
Vợ chồng tôi cũng tụ tập bạn cũ hàng tuần, ăn uống, đùa giỡn. Tuần 3 buổi chúng tôi đón cháu ở nhà trẻ, mẫu giáo, chơi với cháu chút rồi giao về cho cha mẹ chúng. Đôi khi vợ chồng tôi đi chơi xa một chuyến với nhau hay với bạn bè. Tâm đắc nhất là chữ tín, luôn đúng hẹn là điều tôi giữ hơn 40 năm nay trong bất kỳ việc lớn nhỏ nào. Có lẽ một lần duy nhất trễ hẹn với khách hàng do bé lớn nhà tôi phải nhập viện và vợ còn đứng lớp ở trường xa nhà. Nghĩ, sợ sẽ viết dông dài làm bạn đọc ngán, cũng may là cuộc đời tôi chỉ “gói gọn” vậy, không mơ mộng viển vông. Cảm ơn các bạn đã đọc chút tâm sự đầu năm mới.
Hoàng Thành
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac