22
Th1
Tôi 32 tuổi, chồng hơn tôi một tuổi, cưới được 9 năm, có cậu con trai 8 tuổi. Hiện vợ chồng ở nhà riêng sát bên nhà bố mẹ đẻ tôi. Ông bà ngoại giúp đưa rước cháu đi học vì gần nhà và lo cơm nước cho cháu, hàng tháng tôi gửi ông bà ngoại 4 triệu đồng, thỉnh thoảng sẽ gửi vài triệu đồng để bồi dưỡng thêm. Mẹ chồng tôi có lương hưu nên lâu lâu tôi chỉ biếu hai triệu đồng dịp lễ tết, đám giỗ, thanh minh… để bà vui và hiện sống với chị chồng (chưa có gia đình) ở cách nhà tôi 10 km. Tôi đi làm giờ hành chính nên việc đưa rước con đi học thêm buổi tối và cuối tuần tôi làm hết.
Nhà tôi không nấu cơm vì tôi ăn kiêng. Chồng đi làm shipper cách nhà 7-8 km nên ăn cơm bên ngoài, tối về sớm thì 20h, hôm nào đóng hàng trễ có khi 21-22h đêm, cuối tuần hiếm khi được nghỉ. Nhiều khi muốn rủ cả nhà ra ngoài ăn cũng khó sắp xếp được thời gian của anh. Thu nhập của tôi khoảng 30 triệu đồng mỗi tháng nên toàn bộ chi phí trong nhà tôi lo: điện nước, tiền học của con, tiền ăn của con gửi ông bà ngoại, tiền mua đồ ăn trong nhà (chủ yếu trái cây và những món ăn vặt), đám tiệc hai bên, sắm sửa vật dụng lớn nhỏ.
Thu nhập của anh 7 triệu đồng mỗi tháng, anh gửi tôi 3 triệu đồng phụ thêm lo cho con, còn lại chi nhiều hay ít hoàn toàn do tôi tự cân đối. Anh biết mức thu nhập của tôi nên không bao giờ hỏi về việc chi tiêu bao nhiêu, đủ hay thiếu, để tôi hoàn toàn quyết định. Anh đi làm hai năm gần đây, trước đó 3 năm anh thất nghiệp, ở nhà, cũng chưa một lần hỏi tôi về chi phí sinh hoạt trong nhà. Điều này làm tôi rất buồn, cảm giác như gia đình này chỉ mình tôi gánh vác nên rất mệt mỏi.
Anh không kỹ tính lại hay bày bừa, thường anh dọn 90%, nhưng để gọn gàng ngăn nắp tôi sẽ dọn lại, cái tính đó nhiều khi tôi cũng hay la anh. Công việc trong nhà hầu như anh làm hết: quét nhà (robot), lau nhà, giặt đồ (máy giặt), phơi đồ, rửa chén bát (nếu có)… Tính của anh hiền lành quá mức, làm gì cũng chầm chậm, từ từ, không bao giờ lớn tiếng với tôi, nếu trong nhà có mâu thuẫn hầu như chỉ có tôi lớn tiếng. Anh cũng không hề dỗ dành mỗi khi tôi giận, rất nhiều lần giận nhau nhưng anh chỉ im lặng đi ngủ, mặc tôi khóc lóc hay như thế nào cũng không quan tâm. Hôm sau anh vẫn làm công việc nhà như chưa từng giận nhau, nhưng vẫn sẽ không nói lời nào xin lỗi hoặc dỗ dành tôi. Tôi la anh thế nào anh cũng không giận, lúc nào người giận cũng là tôi. Chỉ cần tôi nói chuyện lại thì mọi chuyện được giải quyết, vì thế nhiều khi mâu thuẫn trong nhà hầu như đều do tôi.
Anh không khó tính, không cằn nhằn, không kiểm soát nhưng tôi cảm giác anh cứ thờ ơ như vậy cũng khiến tôi khó chịu. Vợ chồng tôi ngủ riêng từ lúc có bé, có khi hai tuần mới gần gũi một lần, chủ yếu do tôi không có nhu cầu. Chồng mê vợ và muốn nhiều hơn nhưng tôi toàn đi ngủ với con và thoái thác. Anh tôn trọng tôi nên cũng không ép. Có thể không gần nhau nhiều nên tình cảm của tôi dần nguội lạnh. Tôi luôn bị cảm giác tủi thân và tổn thương khi anh để tôi một mình, khiến tôi không còn muốn gần anh nữa. Nhiều khi tôi cũng thấy mình quá đáng. Chồng tôi không nhậu, không tệ nạn, không bạo lực, giúp vợ việc nhà, đổi lại thu nhập không cao, không chiều vợ, không biết cách dỗ dành vợ, luôn làm vợ giận.
Tôi được sống một cách tự do, thoải mái, không chịu áp lực nhà chồng, có ông bà phụ giúp con cái nhưng phải làm trụ cột về kinh tế, chăm con cái, không được nuông chiều yêu thương như một người phụ nữ. Nhiều lúc có cảm giác như tôi là mẹ đơn thân bởi chồng không thể hiện vai trò gì nhiều trong cuộc sống của hai mẹ con. Có khi mệt mỏi tôi cũng nghĩ tới chuyện ly dị nhưng thật sự giữa hai vợ chồng không có mâu thuẫn gì quá lớn, chủ yếu cảm giác tôi không được yêu thương như cách mình trông đợi. Có khi nào tôi đang trông đợi quá nhiều chăng?
Thùy Linh
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac