11
Th1
Gia đình tôi không khá giả ở nông thôn, mẹ là giáo viên, bố là thợ mộc nhỏ trong làng. Tôi sinh năm 1997, em trai kém ba tuổi. Từ bé em trai luôn được chiều vì lý do thời em sinh ra không đủ ăn. Từ khi đi học, em hay bị các bạn bắt nạt nhưng tôi còn bé nên không biết về điều này. Bản tính em khá ngây thơ, chân thật, hay giúp đỡ người khác, thế nhưng cuộc đời này lại cho em quá nhiều thử thách. Mẹ luôn phải chạy theo em, cho đến nay vẫn vậy. Nếu kể ra thì có rất nhiều chuyện, tới mức cách đây 7-8 năm em dùng đá và cả súng tự chế ra đường dọa người ta. Tôi không được chứng kiến và ba mẹ cũng giấu không nói vì tôi đi học xa nhà. Tôi xót thương em hơn là trách.
Ba mẹ tôi mới ly hôn chính thức một hai năm, ly thân khoảng 10 năm rồi. Bố chất phác, chỉ học tới lớp 9, tính cách và lời nói cục mịch. Mẹ kiểu trí thức, thơ văn, mềm yếu. Vậy nên em trai luôn bắt nạt mẹ, nói mẹ lúc bố không có nhà. Sau này cũng thế, mẹ luôn phải chịu đựng và cầu xin em. Nếu tôi là mẹ, tôi không thể nhịn được mà tát em vài cái cho em tỉnh ra. Nói đến tát, tôi lại bị mẹ tát nhiều hơn, hễ sai là bị tát, bị mắng vì mẹ cũng bị áp lực đi làm khi nuôi chúng tôi, thậm chí mẹ còn chì chiết khiến tôi cảm thấy lỗi của mình trầm trọng. Còn em hay bị bố đánh nặng hơn nên mẹ gần như chưa bao giờ đánh em.
Sau bao nhiêu vụ việc, mẹ đều dọn dẹp, mẹ không nói thẳng mà chỉ nói tốn tiền cho em ngang cho tôi học hết đại học, còn ghi chép cẩn thận mỗi lần tôi lấy tiền. Em tôi chỉ học đến quá kì I lớp 10 rồi nghỉ, cấp hai chuyển 3 trường, lớp 10 chuyển hai trường. Em mắc nợ ở quán cầm đồ từ 3 triệu đồng lên 9 triệu đồng. Em mua xe 60 triệu đồng, mẹ đi vay tiền mua cho em. Giờ còn hai năm nữa về hưu mẹ vẫn nợ ngân hàng. Tôi cũng không biết mẹ chi những gì cho em đến nỗi mẹ thành ra như vậy.
Có đợi em trai dùng súng tự chế như tôi nói trên làm mất trật tự và nó dùng chất cấm, bố cũng rất sợ nên đề nghị cho đi trại giáo dưỡng, cảm thấy không thể giáo dục em được, sợ ảnh hưởng đến trật tự xã hội. Bố tôi rất hiền, kiểu không kỳ vọng bất kỳ điều gì quá nhiều, đủ ăn đủ mặc và khỏe mạnh là tốt rồi. Sau vụ đó mẹ nói bố đủ điều, cho rằng bố không thương con, đẩy con vào nơi khác gì nhà giam. Trước cảnh gia đình như vậy, nhiều khi tôi như người đứng bên lề, không thể can thiệp. Từ đợt đó em tôi bị đưa vào danh sách đặc biệt của công an phường nên cũng có phần rén hơn. Bỗng gần đây em lại hỏi mẹ tôi mua xe phân khối lớn, có lẽ muốn đi đua xe. Mẹ nói với tôi giọng ca muôn thuở: “Rồi không biết phải theo nó tới bao giờ”.
Hôm trước tôi nói muốn rủ mẹ qua Đài Loan chơi một lần với tôi, mẹ bảo hoàn cảnh như vậy không thể đi. Tôi nói vậy đến khi nghỉ hưu cũng được. Mẹ vẫn nhất định từ chối, hẹn khi nào tôi sinh thì xem sức khỏe ra sao rồi sẽ qua. Tôi nghĩ nếu là con trai của mẹ, chắc mẹ sẽ thu xếp được. Đến hôm nay mẹ gọi điện nói trực tiếp vụ em hỏi mua xe, tôi thức lắm vì thương mẹ, còn em chỉ biết lấy tiền của mẹ. Tối hôm trước tôi đã tự nhủ sẽ không liên quan nhưng hôm nay tức quá, muốn gọi điện mắng em nhưng em không nghe máy. Tôi định tâm lại, thật sự không muốn liên quan đến mẹ và em nữa.
Mẹ không chỉ có tôi mà còn có em, giữa hai chị em chắc hẳn mẹ thương em nhiều hơn. Thôi thì số trời, tôi phải chấp nhận và hoan hỉ, mặc dù yêu mẹ nhất. Trước khi tìm đến đây, tôi đang tìm cách để bảo vệ mẹ, nhưng cũng không thể làm hại em vì mẹ sẽ đau lòng. Thứ mẹ cần nhiều hơn ở tôi lúc này có lẽ là tiền, thế nhưng tôi cũng không dư giả. May mắn tôi có bố và chồng là hai người không mong đợi gì ở tôi. Vậy lúc này tôi nên làm thinh với câu chuyện của mẹ và em, có đúng không? Mong các bạn chia sẻ cùng tôi.
Thảo Trang
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac