08
Th1
Một cuộc sống lúc nào cũng luôn muốn tránh xung đột và rắc rối, không muốn hơn thua với người khác đã làm tôi bị cuốn vào vòng xoáy tiêu cực. Tôi 25 tuổi, đã ra đời và đi làm 3 năm. Từ ngày bé, tôi được ba mẹ và sách vở dạy rằng sống trên đời phải luôn đề cao cái tâm và đạo đức lên hàng đầu. Ra ngoài xã hội phải biết nhường nhịn những chuyện không đáng, tránh mọi cuộc cãi vã, dù họ có sai cũng không nên tìm cách hơn thua để không gây mất lòng, để rồi người ta xa lánh không thèm chơi chung với mình.
Tôi từng bị rất nhiều người trên mạng chửi bới và phê bình về vấn đề kết giao bạn bè trong cuộc sống. Lúc đó tôi muốn tìm một phương pháp trong việc tăng vòng tròn kết nối trong một tập thể và cách nói chuyện để có bạn bè đi chơi cùng, giảm bớt sự buồn bã cô đơn. Chỉ vì lúc đó họ thấy tôi hay có những phản ứng giãy nảy lên mỗi khi ai góp ý và xây dựng, họ cho rằng tôi là một kẻ thích hơn thua nên không ai muốn kết giao với tôi, nào là một kẻ thích đóng vai nạn nhân trong câu chuyện của mình.
Thành thật mà nói, mỗi lần xảy ra những cuộc tranh cãi đó, tôi chỉ muốn đính chính lại cách họ nhìn nhận vấn đề, về con người của mình. Mặc dù lúc đó rất buồn bã và tức giận khi chưa gì người ta đã vội vã quy chụp con người tôi như vậy. Nhiều kẻ thấy vậy còn lên tiếng châm chọc và cười nhạo tôi, có kẻ còn viết riêng bài rap để chửi tôi. Trong khi họ còn chưa thực sự ở bên cạnh và tiếp xúc tôi một ngày nào, nhìn cách tôi đối nhân xử thế với những người xung quanh ra sao mà người ta đã vội kết luận một cách tổng thể về tôi như vậy.
Tôi vẫn cố kịp hạ cái tự ái của mình xuống và tiếp thu, nhìn nhận để thay đổi bản tính của mình, với hy vọng sẽ có nhiều mối quan hệ hơn. Tôi áp dụng điều đó hàng ngày trên công ty, ngoài những việc tốt đơn giản mà tôi vẫn hay làm mỗi ngày như giúp đỡ người già qua đường, giúp một cô gái đề nổ một chiếc xe máy, hay cho đồng nghiệp mượn tiền, khuân vác đồ đạc hay giải quyết một vấn đề khó khăn trong công việc, chia sẻ đồ ăn, thức uống, tôi không màng đến lợi ích của bản thân với họ. Giúp ai tôi vẫn giúp một cách nhiệt tình và thật lòng. Trên hết tôi luôn tránh xung đột và tránh hơn thua trong mọi cuộc cãi vã. Ai chửi gì, mắng gì tôi đều im lặng và cố gắng mỉm cười cho qua chuyện. Không những thế tôi còn cố đánh lái sang chuyện khác để người ta quên đi những vấn đề đang tranh cãi, lỡ gây ra lỗi thì tôi liền mở lời xin lỗi đúng nơi, đúng lúc.
Trong công việc và cuộc sống hàng ngày, tôi luôn nhìn vào cảm xúc của người khác khi nói chuyện, rất cẩn trọng từng lời nói của mình để học cách ăn nói tế nhị và tránh làm mất lòng họ. Phải nói tôi là một kẻ luôn muốn tạo sự ấn tượng đẹp trong lòng người ta và rất sợ họ nghĩ không tốt về mình. Tuy nhiên, đáp lại điều đó lại là một kết quả không mấy dễ chịu khi vài người trong công ty có vẻ như muốn xem tôi là cái bao cát để họ xả những cái ấm ức, bực tức trong con người họ ra.
Nhiều kẻ thấy tôi im lặng không nói gì thì tìm cách nạt nộ, chửi bới to tiếng trong mỗi lần làm việc nhóm khi thấy tôi sơ suất một việc nào đó. Những lúc như thế tôi rất muốn hét lên và chửi thẳng lại vào mặt cái kẻ đang muốn đe nẹt mình kia và sẵn sàng đánh thẳng vào mặt họ. Rồi suy nghĩ lại, tôi không muốn dính vào rắc rối nơi công sở, sợ bị đuổi việc, mất việc nên đành dùng hết sức bình sinh để trấn tĩnh lại và nhẹ nhàng khuyên bảo họ lần sau đừng nên như vậy nữa. Quản lý của tôi tuy biết chuyện nhưng với suy nghĩ đồng nghiệp xây dựng và nhắc nhở nhau để cùng đi lên nên cũng cười trừ cho qua.
Một cuộc sống với bản tính hay nhún nhường cho qua chuyện, không thích tính toán so đo như vậy nên tôi bị nhiều người coi thường ra mặt. Vì quen với tính cách đó của tôi từ xưa tới nay nên họ rất hay bắt những lỗi lầm không đáng của tôi. Mỗi khi tôi quay lưng rời đi, y như rằng đang có một lời bàn tán gì đó về mình kèm theo đó là một cái đánh mắt đầy sự xem nhẹ của đối phương. Nhiều người hay nhờ tôi mua đồ ăn, thức uống giúp khi họ quên đem tiền kèm lời hứa ngày mai sẽ lên đưa lại tiền cho tôi. Vì là đồng nghiệp nên tôi cũng vui vẻ nhận lời và nhắc họ khi nào có nhớ trả lại đúng hẹn. Thế nhưng thấy tôi làm ngơ và không muốn nhắc thì những người kia cũng im lặng. Khi tôi lên tiếng đòi, họ lại hẹn với lý do nào là thẻ ngân hàng bận bảo trì, đi làm muộn quên đem tiền mặt…
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế cho tới khi tôi phải làm gắt lên người ta mới chịu đưa tiền. Ngay cả những buổi chiều làm tăng ca tôi cũng chưa bao giờ thấy mọi người chủ động mời nhau đặt đồ ăn, còn riêng tôi lại bị cho ra rìa. Những buổi tụ tập đi chơi, đi sinh nhật hay chỉ đơn giản là nhậu nhẹt lúc tan làm tôi cũng chỉ thấy họ rủ đi với nhau và dĩ nhiên tôi bị cho ra rìa. Điều đáng buồn hơn cả là trong cuộc sống tôi thấy rất nhiều người ăn nói cộc lốc, hay nổi giận vô cớ, thậm chí hay thách thức người khác đánh nhau với mình, sống ích kỷ, hay chì chiết người khác mặc kệ cảm xúc của đối phương…, không hiểu sao những người như vậy lại được mọi người nể trọng và có rất nhiều bạn bè. Còn một người luôn nghĩ cho lợi ích của người khác như tôi lại bị xem thường và không ai thèm chơi cùng.
Tôi không biết những kẻ từng chỉ trích và chế giễu mình trên mạng kia (như đã đề cập ở phần đầu bài) nếu nhìn vào tình cảnh của tôi hiện tại, liệu họ có cảm thấy e dè với những phát ngôn đã nói ra về con người tôi như vậy hay không? Tôi cũng tự nhận thức về bản thân rằng có thể không hề có giá trị gì trong mắt người khác, tôi thực sự là một con người tẻ nhạt, không tài lẻ, không biết chơi thể thao hay cuộc sống cũng chẳng có một câu chuyện thú vị nào để kể cho họ nghe mỗi khi tán chuyện. Còn những người đôi khi hay có những khuyết điểm kia thì có thể họ lại có giá trị trong mắt người khác, vì vậy họ được bỏ qua mọi lỗi lầm và được dung hòa trong vòng tròn tập thể ấy. Nếu điều đó là đúng, liệu có phải khi trở thành bạn bè, họ sẽ bỏ qua và chấp nhận những khuyết điểm của nhau hay không?
Nhìn lại bản thân trong suốt 25 năm cuộc đời, tôi cảm thấy sống làm vừa lòng thiên hạ sao mà thấy khó quá, nhịn nhục thì bị bắt nạt, bị coi thường nhưng bật lại sẽ bị mang tiếng thích hơn thua. Cuộc sống này quả thật khắc nghiệt. Hiện tại tôi rất cô đơn vì ba mẹ cũng không còn, bà con họ hàng lại ở rất xa nên bản thân như bị chơi vơi lạc lõng giữa cuộc đời, giữa một thàng phố đông đúc và xa hoa. Đó cũng chính là nguyên nhân tôi muốn tìm những mối quan hệ trong cuộc sống và kết quả cũng chẳng đi đến đâu cả, còn bị cuốn vào vòng xoáy tiêu cực. Phải chăng tôi vẫn chưa đủ cao siêu để thực hiện những lẽ sống ấy một cách đúng đắn?
Bình An
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac