31
Th12
Tôi là một người phụ nữ 28 tuổi, cuộc sống không giống những gì người khác thường nghĩ về những người thành công. Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, bố mẹ là những người có công ăn việc làm ổn định. Mọi thứ có thể nói là hoàn hảo cho đến khi bố mẹ rời xa hồi tôi là sinh viên năm thứ nhất. Sau sự mất mát đó, tôi chỉ còn một người bạn thân duy nhất ở trọ. Cô ấy học cùng đại học với tôi. Cô ấy không phải là người xuất sắc nhất nhưng luôn kiên trì và biết cách xoay xở. Lúc tôi mới bắt đầu vào nghề, không có ai thân thiết ngoài cô ấy. Cô ấy ở trọ, chia sẻ với tôi từng khó khăn. Nhờ có cô ấy, tôi mới có thể vượt qua những ngày tháng chật vật, học hỏi được nhiều điều từ những sai lầm của mình.
Khi tôi còn bỡ ngỡ, cô ấy là người động viên tôi, chia sẻ những bí quyết làm việc và giúp tôi ổn định công việc hơn. Rồi cô ấy cũng có gia đình riêng, không còn thời gian để trò chuyện như xưa nữa. Mặc dù hiểu rằng cuộc sống của mỗi người đều thay đổi, tôi không thể phủ nhận rằng khoảng thời gian thiếu cô ấy trong đời khiến tôi cảm thấy trống vắng. Những cuộc trò chuyện dài đã trở thành những tin nhắn ngắn gọn hay thậm chí không còn nữa. Tôi không còn ai thân thiết để tâm sự, cảm giác cô đơn dường như kéo dài.
Khi ra trường, tôi may mắn tìm được công việc ở một công ty lớn. Sau một thời gian, nhờ vào nỗ lực không ngừng, tôi được thăng chức lên trưởng phòng. Thế nhưng, dù công việc ổn định, thu nhập không quá thấp, tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó trong cuộc sống. Không phải tôi không muốn có bạn bè, nhưng chưa bao giờ dễ dàng mở lòng với ai, cái cảm giác một mình đã quen thuộc từ lâu. Hiện tại tôi sống ở chung cư, có công việc, xe máy, thế nhưng trong tôi có một khoảng trống không thể lấp đầy. Tôi không có một gia đình, không có những người bạn thân thiết để chia sẻ. Chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự kết nối thực sự, một cảm giác thuộc về ai đó, dù tôi luôn tự nhủ rằng mình có thể tự đứng vững.
Có những ngày tôi cứ ngồi mãi trong nhà, không ngủ được, cảm giác mệt mỏi cứ dâng lên trong lòng. Tôi đã thử rất nhiều thứ để khỏa lấp sự thiếu vắng ấy như tập yoga, đánh cầu lông… nhưng mọi thứ chỉ là tạm quên đi nỗi cô đơn mà thôi. Tôi từng đi khám và gặp bác sĩ tâm lý, dường như sự mệt mỏi về tinh thần vẫn không có cách nào giải quyết. Tôi đi làm mỗi ngày nhưng trái tim lại như đóng băng, không thể mở lòng với ai. Mong mọi người cho tôi lời khuyên, tôi phải làm sao đây?
Thu Quỳnh
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac