26
Th12
Em sinh ra và lớn lên trên một hòn đảo nhỏ, nơi chỉ có trường tiểu học. Khi lên lớp 6, em vào đất liền học, sống cùng cô và hai em họ. Tuy nhiên, môi trường mới không dễ dàng. Em bị bạn bè chế giễu vì vẻ ngoài và sự quê mùa, thậm chí bị cô lập và bạo lực học đường. Dù cố gắng, em không dám chia sẻ với ai, kể cả gia đình. Năm lớp 7, em chuyển trường về một đảo lớn hơn nhưng mọi chuyện vẫn không khá hơn. Em bị bắt nạt, cô lập và xảy ra xích mích với một bạn, khiến cả lớp quay lưng với em. Không chịu nổi áp lực, em quyết định nghỉ học.
Sau đó, em sống cùng ông nội, phụ việc ở tiệm tạp hóa và làm nhiều công việc khác như phụ hồ, bốc vác, đi biển… Những ngày tháng đó, em buông thả, lao vào các cuộc ẩu đả và thường xuyên bị ba mẹ trách mắng. Dần dần, em nhận ra sai lầm và quyết tâm thay đổi. Em bắt đầu làm đủ việc kiếm sống, từ vác vật liệu xây dựng, dọn rừng, đến phụ hồ. Có những ngày làm việc kiệt sức nhưng em vẫn cố gắng vì muốn tự lập và thoát khỏi cuộc sống bế tắc.
Dù cố gắng, em vẫn phải đối mặt với nhiều khó khăn cả về thể chất lẫn tinh thần, sức khỏe suy giảm nghiêm trọng: mất ngủ, chảy máu cam, đau bao tử. Em cảm thấy cô đơn, thường xuyên nghĩ đến việc dại dột. Mỗi khi nghĩ đến trách nhiệm với gia đình, em lại cố gắng gượng dậy. Ba mẹ em lớn tuổi, ba đã 61 còn mẹ gần 60, em tự nhủ mình không được bỏ cuộc.
Một lần tình cờ, em biết về các trung tâm giáo dục thường xuyên và quyết tâm đi học lại. Em làm việc cật lực để tiết kiệm tiền, hy vọng có thể tự mình trả học phí. Công việc làm thuê trên đảo không đều đặn, có những ngày làm từ sáng đến tối mịt, kiệt sức nhưng không có đủ đồ ăn tử tế. Em đã gửi về nhà 30 triệu đồng nhưng ba mẹ vẫn không ủng hộ ý định đi học lại của em. Ba nói nếu muốn học thì đợi năm sau, khi lớp đủ người, nhưng em không thể chờ thêm vì cảm thấy sức khỏe và tinh thần đang ngày càng tồi tệ.
Trong thời gian đó, em nỗ lực giao tiếp với ba mẹ nhưng mọi chuyện không cải thiện. Em mong sự công nhận từ ba, nhưng dường như khoảng cách thế hệ là rào cản quá lớn.
Hiện tại, em cảm thấy mất phương hướng, không còn động lực sống. Em hy vọng tìm được một hướng đi mới, một công việc hoặc một môi trường mới để bắt đầu lại. Ước mơ của em là được tự do đi khắp nơi, khám phá thế giới và tìm được những người bạn thực sự. Thế nhưng em vẫn chọn sống vì gia đình, vì thời gian còn lại của ba mẹ không còn nhiều.
Em cảm ơn nếu mọi người đọc đến đây. Em hy vọng câu chuyện này không chỉ giúp bản thân nhẹ lòng mà còn mang lại sự đồng cảm cho những bạn có hoàn cảnh tương tự. Mong mọi người luôn yêu đời vì “yêu đời đủ nhiều thì nỗi buồn cũng trở nên dễ chịu như gối ngủ”.
Thành Thái
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac