22
Th12
Tôi sống khá căn cơ, chỉ chi tiêu những việc cần thiết nên tính đến năm ngoái tiết kiệm được hơn 400 triệu đồng. Tôi bàn tính với mẹ mua một miếng đất nhỏ ở quê Long An. Mẹ nói ráng để dành gần một tỷ đồng hãy mua. Chị tôi mượn số tiền đó mở tiệm tạp hóa, bán trà sữa, hứa một năm sau sẽ trả. Mẹ cũng nói chị em cho nhau mượn tiền không mất được đâu.
Hơn một năm qua, tôi tiết kiệm được thêm mấy trăm triệu đồng. Tôi muốn đòi chị tiền, ngờ đâu bị nói: “Mày từ từ tao trả. Chị em, lúc khó khăn, mượn có chút tiền mà mày cũng đòi lại. Mày có còn là con người không”? Tôi thấy chị kinh doanh tiệm tạp hóa bình thường, không đắt, không ế, không rõ thu nhập của chị ra sao. Chồng chị làm cơ quan nhà nước, không rõ thu nhập của anh ra sao nhưng tôi thấy vợ chồng chị không đến nỗi khó khăn.
Tôi nói với mẹ, mẹ chỉ bảo: “Mày cứ từ từ nó trả. Chị em có mất tiền đâu. Mày đừng có ích kỷ, nhỏ nhen như vậy. Mày giàu có, mỗi năm dư vài ba trăm triệu đồng mà tính toán với chị em”. Chồng chị nổi giận với tôi: “Chú yên tâm. Dù tôi bán nhà tôi cũng trả cho chú”. Dường như trong mắt vợ chồng chị và mẹ, tôi rất nhỏ nhen, tính toán. Trong khi tôi hỏi chị, cụ thể khi nào trả, trả một lần bao nhiêu? Chị cứ mãi một câu: “Từ từ tao trả”, rồi trách tôi nhỏ nhen, tính toán. Tôi có nhỏ nhen, ích kỷ không?
Huy Nguyễn
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac