12
Th12
Tôi và anh quen nhau hơn một năm, bắt đầu từ những lần gặp gỡ tình cờ tại một quán cà phê nhỏ trong khu phố. Tôi là nhân viên văn phòng, thu nhập vừa phải, đủ để chi trả cho cuộc sống giản dị, không có gì dư dả. Anh làm trong lĩnh vực thiết kế đồ họa, lương khoảng tám triệu đồng một tháng. Anh có vẻ ngoài tự tin và rất lôi cuốn, dễ dàng thu hút người khác bằng những câu chuyện về công việc và cuộc sống. Những lời nói của anh khiến tôi cảm thấy anh là người có mục tiêu và hoài bão. Chúng tôi bắt đầu tìm hiểu nhau nhiều hơn, những cuộc trò chuyện trở nên dài hơn, tôi thấy mình có thể chia sẻ mọi thứ với anh. Thế nhưng, càng quen lâu, tôi nhận ra anh luôn có những ước mơ rất xa vời, đôi khi thiếu thực tế.
Mọi chuyện bắt đầu từ lần anh khoe muốn mua một chiếc máy tính xách tay đời mới nhất. Với mức lương của anh, tôi nghĩ sẽ cần tiết kiệm lâu dài để mua được, nhưng không, anh bảo bố mẹ sẽ cho tiền. Tôi hơi bất ngờ nhưng không nói gì, nghĩ có thể bố mẹ anh thực sự muốn hỗ trợ con trai. Chỉ một tháng sau, anh lại nói về việc muốn mua chiếc kính thiên văn để thỏa mãn đam mê ngắm nhìn. Tôi còn nhớ rất rõ hôm đó anh hào hứng nói với tôi về việc ngắm nhìn qua chiếc kính cao cấp. Đúng là bố anh đã mua, dù mẹ anh không đồng ý. Tôi nghe nói bố mẹ anh đã tranh cãi rất nhiều về chuyện này, cuối cùng bố vẫn chiều theo ý anh.
Bố mẹ rất yêu thương và chăm lo cho anh, nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao anh lại muốn dựa vào họ để có thể sở hữu những thứ hoàn toàn tự mua nếu tiết kiệm. Anh không hề có kế hoạch tiết kiệm, cũng chẳng có ý thức để dành tiền cho những mục tiêu dài hạn. Thay vào đó, anh luôn nghĩ sẽ có một cách nào đó để có được những thứ mình muốn mà không cần phải vất vả. Tôi luôn cố gắng nói với anh rằng mình cần kiên nhẫn và có kế hoạch cụ thể, nhưng anh vẫn luôn bày tỏ sự thiếu kiên nhẫn và nghĩ việc xin tiền từ gia đình là điều bình thường.
Một lần khác, khi tôi qua nhà anh chơi, chúng tôi đang ngồi cùng nhau thì anh lại bày tỏ mong muốn có một chiếc máy chơi game mới. Tôi cảm thấy hơi khó xử khi anh yêu cầu bố mẹ anh mua cho. Hai bác lúc đó chuẩn bị cho một kỳ nghỉ dưỡng, họ không thể giúp anh như anh mong muốn. Dù vậy, anh vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục đòi hỏi. Tôi nhìn thấy bố mẹ anh có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng họ vẫn từ chối, trong lòng chắc chắn họ không vui tí nào. Đến khi anh lớn tiếng nói với mẹ về đòi hỏi của mình, tôi bất ngờ. Tôi ngồi im, không biết làm sao để đối mặt với tình huống ấy. Tại sao bạn trai mình lại có thể hành xử như vậy.
Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này sẽ ra sao khi anh luôn sống dựa vào gia đình. Tôi không biết liệu mình có thể tiếp tục ủng hộ anh trong những quyết định thiếu suy nghĩ như thế này không? Tôi tự hỏi liệu mình có thể thay đổi anh không, hay đây chính là bản chất của anh mà tôi cần phải chấp nhận? Tất cả những suy nghĩ này khiến tôi càng lúc càng cảm thấy mơ hồ về mối quan hệ của hai đứa.
Thúy Hiền
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac