07
Th12
Câu chuyện của tôi có lẽ cũng có điểm giống với bao người ngoài kia, bắt đầu khi đầu năm nay đăng bài tìm bạn trên mạng. Lúc đầu tôi cũng nghĩ đơn giản thôi, cho mình cơ hội. Mong muốn của tôi là tìm được một người chân thành, có thể đồng hành cùng mình trong cuộc sống hiện tại và sau này. Vì đang sống và làm việc ở nước ngoài, tôi chưa gặp được ai cùng tần số nên cũng tìm trên mạng xem. Tôi cũng ít chia sẻ lên mạng xã hội lắm nên lần đăng đó thấy mình cũng khá dũng cảm. Gần 4 tháng trôi qua rồi, tôi bớt trách móc và thắc mắc sao họ lại có thể làm vậy với tôi, nhưng trong thâm tâm vẫn còn nghĩ tới người đó. Tôi đang chữa lành cho bản thân. Một người từng rất thân thiết với mình bỗng đột nhiên im lặng rồi biến mất khỏi cuộc sống của mình mà không nói một lời nào, sau đó tôi tự biết được lý do.
Tôi hiểu cuộc sống luôn có những điều không ngờ tới, nhưng buồn vì cách cư xử nhiều hơn. Chúng tôi từng gửi mail qua lại rất nhiều và sau khoảng gần hai tháng tôi về nước thăm nhà cũng là cơ hội để gặp gỡ trực tiếp bạn. Khoảng thời gian tôi ở Việt Nam, hai đứa gặp nhau nhiều và khá gắn bó, cảm giác có người cùng mình đi khắp các con đường ở Sài Gòn khiến tôi thấy thân thuộc và hạnh phúc. Thật sự khi về nước, tôi không đặt nặng mối quan hệ phải tiến như thế nào. Tôi nghiêm túc nhưng cũng hiểu rằng có thể tiếp xúc ở ngoài khác trên mạng. Thông qua nhiều câu chuyện chia sẻ với nhau, đi chơi, tiếp xúc, thể hiện những quan điểm sống, cả sự quan tâm của bạn dành cho mình, tôi đã rung động. Bạn đem đến cho tôi cảm giác khác những người khác.
Bạn cũng theo con đường tu tập, ngồi thiền, tích cực, vui tính, ngoại hình như em hình dung, cho tôi cảm giác thoải mái khi ở cạnh. Tôi biết bạn có ước mơ khởi nghiệp nhưng lúc gặp nhau cũng là lúc bạn bắt đầu công việc ở lĩnh vực mới. Tôi hiểu rằng ở lứa tuổi hai đứa (gần đầu 9x), việc bắt đầu lại là rất vất vả vì đa số bạn bè xung quanh đều đã ổn định cuộc sống, gia đình. Bạn cũng chia sẻ thẳng điều đó với tôi, kể nhiều về công việc cũ. Ngay cả khi đi chung với nhau, tôi cũng biết được cách bạn làm việc như thế nào. Tôi cảm nhận được ý chí và khả năng của bạn. Tôi luôn có niềm tin rằng bạn sẽ làm được. Tôi không ngại việc đồng hành với bạn vì nghĩ ai cũng có con đường riêng. Tôi có thể tự lo cho bản thân được (từng sống ở Sài Gòn và nước ngoài nhiều năm), nên không phụ thuộc vào tài chính của một người đàn ông, chỉ mong mình có thể là người họ chia sẻ và tin tưởng để phát triển sự nghiệp.
Những ngày cuối trước khi tôi bay, sự quan tâm chăm sóc của bạn thể hiện nhiều hơn. Chúng tôi cũng nói chuyện sâu hơn nhưng vẫn chưa xác định mối quan hệ. Bạn nói cảm thấy khó nên chưa thổ lộ hay nói gì hết nhưng cử chỉ, hành động thể hiện tình cảm là thật. Tôi nghĩ mình cứ như này đã, rồi khi mọi thứ sẵn sàng tình chuyện gì đến sẽ đến. Có lẽ vì vậy mà sau khi tôi qua lại nước ngoài, cả hai vẫn duy trì tình cảm bằng cách gọi video call, nhắn tin mỗi ngày. Việc trái múi giờ đúng là khó thật, nhưng mỗi ngày bạn dậy sớm hơn, tôi ngủ trễ hơn để có thể nói chuyện với nhau. Nhiều lúc trong khi ngủ tôi vẫn nhận được tin nhắn của bạn cập nhật công việc, cuộc sống mỗi ngày, gửi hình ảnh. Bạn cũng chủ động gửi hình gia đình cho tôi xem. Thông qua những lần gọi video call, tôi cũng thấy và hiểu gia đình bạn một chút. Tôi biết ơn điều đó nhưng vẫn luôn mong một ngày bạn có thể gọi tên chính thức mối quan hệ này.
Có lẽ cái sai của tôi là cho phép người ta quan tâm mình nhưng lại không xác định với mình. Tôi của lúc đó đã nghĩ cứ đồng hành với nhau trước. Tôi mong công việc bạn phát triển tốt vì có tin gì vui hay khó khăn gì trong công việc là bạn kể. Tôi nghĩ mình tìm được đúng người rồi, kiên nhẫn một chút nữa để cả hai cùng cố gắng. Vài tháng trôi qua, có một số chuyện làm tôi cảm giác khác lạ. Ngày cuối tuần, tôi dự định cả hai nên có cuộc nói chuyện sâu hơn để xác định lại thì đúng là tôi không có cơ hội để hỏi nữa.
Tôi vẫn còn nhớ bữa đó là sáng thứ 5, hai đứa gọi video call với nhau. Đến hai ngày cuối tuần tôi không nhận được tin nhắn nữa. Trước đó khoảng hai tuần đó tôi cũng cảm nhận có điều khác lạ, hỏi thăm bạn rồi lại gọi điện nói chuyện nên thấy mọi thứ vẫn bình thường. Một tuần sau đó tôi suy nghĩ rất nhiều, không biết bạn có đang gặp vấn đề gì không, dù thấy vẫn online nhưng không nói gì với tôi. Tôi quyết định gọi lại để hỏi thăm thì bạn không nghe máy. Tôi nhắn tin hỏi bạn vẫn ổn chứ nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, không một câu trả lời với tôi dù vẫn online. Nếu hỏi tôi có tức giận không, dĩ nhiên là có chứ. Sao mọi thứ đột ngột vậy?
Vậy là mọi thứ kết thúc một cách vô tình, ngỡ ngàng, hụt hẫng với tôi như vậy đấy. Tôi đã khóc rất nhiều ngày sau đó, không hiểu lý do thật sự là gì. Rồi bằng nhiều cách có lẽ là được dẫn lối, sau một tháng kể từ khi im lặng với tôi, tôi phát hiện bạn có mối quan hệ khác, còn dắt người ta về nhà luôn rồi. Cảm giác hụt hẫng và “thất bại” đè nặng tâm trí tôi. Đã lâu rồi tôi không có tình cảm đặc biệt với ai, giờ lại bị bạn “bỏ rơi” như vậy. Nghĩ lại tôi đâu có tệ, cũng có học, đi làm, không đẹp nhưng xinh xắn, tự biết cách chăm sóc mình, sao mãi vẫn chưa có ai cùng mình đi lâu dài?
Biết rằng không nên để bản thân nghĩ tiêu cực như thế nhưng nó xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ tôi khi đó, kèm rất nhiều câu hỏi tại sao. Tôi làm đủ mọi cách để cảm xúc tiêu cực không bao vây tâm trí mình. Những ngày đó tôi thường lái xe tới công viên, đi bộ giữa rừng mà khóc một mình, cũng vật vã lắm. Tôi nghe nhiều những bài học về nhân duyên, về cuộc sống để dần chấp nhận nó đã diễn ra, quan trọng là bước tiếp theo mình phải thế nào. Tôi từng oán trách, muốn cho bạn thấy mình đang buồn như thế nào. Rồi tôi nhận ra trong khi mình vật vã như vậy thì người ta đang vui vẻ, có chăng là mình đang thiếu thốn nên muốn gây sự chú ý?
Một người chị mới quen đã nói “Đôi khi mình cần một lời nói để kết thúc, nhưng kết thúc là lúc mà người ta không dành sự quan tâm cho mình nữa, đó là lúc đã kết thúc em ạ”. Cách đây mấy ngày, tôi biết được kênh bạn mới xây để khởi nghiệp ngành nghề mới. Nhìn hình ảnh bạn làm việc, tôi nhận ra ai cũng đang trên hành trình cố gắng cho cuộc sống của mình. Bạn đã có người đồng hành rồi. Tôi cũng phải cố gắng và thương yêu bản thân mình nhiều hơn.
Cuộc gọi video call sau khi tôi quay lại nước ngoài cũng là cuộc gọi cuối cùng chúng tôi còn thấy mặt nhau. Một người từng rất thân thiết bỗng chốc thành người xa lạ, lại chọn cách rời đi làm mình đau lòng đến vậy, có lẽ sau này cũng không còn gặp lại nữa, đó là cách cuộc sống đã dạy cho tôi.
Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết của tôi. Chúc mọi người vạn sự bình an!
Hà Thu
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac