27
Th11
Tôi 29 tuổi, vợ 27 tuổi, kết hôn được bốn tháng nhưng chưa có con. Vợ tôi là người phụ nữ có học thức, thông minh, tinh tế, được đồng nghiệp cùng cấp trên đánh giá cao. Từ lúc quyết định cưới cô ấy, tôi đã nghĩ mẹ mình, một người phụ nữ luôn coi trọng phẩm giá và gia đình, sẽ cảm thấy tự hào vì có cô con dâu như vậy. Thời gian đầu, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, vợ tôi chăm chỉ, khéo léo, luôn cố gắng làm tròn bổn phận của mình. Cô ấy dậy sớm nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc tôi và mẹ. Những bữa cơm đầu tiên cô ấy chuẩn bị đều được khen ngợi, tôi thầm nghĩ đây là khởi đầu tốt đẹp cho một gia đình hòa thuận.
Thế nhưng, khi những ngày đầu yên ấm qua đi, mọi thứ dần trở nên căng thẳng. Mẹ tôi bắt đầu không hài lòng về cô ấy. Ban đầu chỉ là những lời góp ý nhỏ, như việc cô ấy nấu món này hơi nhạt, món kia hơi ngọt. Rồi dần dần, những góp ý ấy trở thành chỉ trích, mẹ chê con dâu dọn dẹp không sạch, không biết chăm sóc gia đình như cách mẹ từng làm. Vợ tôi im lặng chịu đựng, luôn cố gắng sửa đổi. Có hôm sau giờ làm, cô ấy mệt mỏi nhưng vẫn nấu những món ăn mẹ thích, lau dọn từng góc nhà để không bị trách móc. Dường như sự cố gắng của cô ấy chỉ như “dầu đổ vào lửa”. Mẹ càng ngày càng khó chịu, thường xuyên kiếm cớ trách móc.
Một lần, bà chỉ thẳng vào giỏ quần áo vừa giặt của vợ tôi và bảo: “Giặt kiểu này mà cũng gọi là biết làm dâu? Để tôi còn phải dạy cả đời à”? Cô ấy nghe xong chỉ lặng lẽ cất đồ, không đáp lại. Tối đó, tôi thấy vợ ngồi một mình trong phòng khách, ánh mắt mệt mỏi nhưng không hề than phiền. Tôi khuyên cô ấy đừng bận tâm, vợ chỉ cười nhạt, bảo sẽ cố gắng hơn. Tôi biết vợ đã rất áp lực nhưng bản thân bất lực trong việc giải thích với mẹ. Những lúc tôi đứng ra bênh vực vợ, mẹ liền quay sang trách tôi không biết nghĩ cho gia đình, chỉ biết nghe lời vợ.
Một hôm, sau bữa cơm tối, mẹ bất ngờ lớn tiếng khi thấy vợ tôi làm rơi một chiếc đũa. “Đến cái việc nhỏ như cầm đôi đũa mà còn vụng về như vậy, làm sao lo cho gia đình này? Đừng nói là làm vợ, ngay cả tư cách làm dâu cô cũng không xứng đáng”. Câu nói đó như một đòn giáng mạnh vào lòng tự trọng của vợ tôi. Sau nhiều ngày nhẫn nhịn, cuối cùng cô ấy không thể im lặng thêm được nữa. Vợ tôi đặt chén xuống bàn, đôi tay run rẩy, giọng nói nghẹn ngào nhưng cứng rắn: “Mẹ, con không phải hoàn hảo nhưng con đã cố gắng hết sức để làm tốt nhất mọi việc. Con không nghĩ chỉ vì vài điều nhỏ nhặt mà con bị coi là không có tư cách làm vợ”. Mẹ tôi không nói gì, chỉ hừ một tiếng rồi đứng dậy bỏ về phòng. Vợ tôi cũng không nói thêm, lặng lẽ thu dọn bát đĩa nhưng đôi vai gầy run lên từng hồi.
Đứng giữa hai người phụ nữ mình yêu thương nhất nhưng dường như bất cứ điều gì tôi làm cũng chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Điều quan trọng nhất ở đây là nhà tôi không có đủ tiền để ra ở riêng. Tôi tự hỏi, làm sao để giải thoát cả ba chúng tôi khỏi vòng luẩn quẩn đầy mệt mỏi này?
Quang Huy
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac