18
Th11
Việc mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận là chuyện bình thường ở các gia đình, đặc biệt là khi sống chung chạm mặt nhau hàng ngày. Chuyện không có gì đáng kể nếu việc ông bà đối xử với các cháu nội ngoại bình đẳng nhưng mẹ chồng tôi lại khác. Từ hồi tôi sinh, bà chưa tắm cho cháu nội quá ba lần, chưa từng mua miếng thịt miếng cá nào cho cháu ăn (tôi biết mình không thể đòi hỏi vì đó là con tôi, tôi có nghĩa vụ chăm sóc, còn ông bà giúp được cái gì thì tốt cái đó), bà cũng chả ôm ấp, chơi với cháu như những gia đình khác. Chưa bao giờ tôi thấy bà chủ động bảo mang cháu xuống chơi với bà, tôi nhờ thì bà trông, không thì thôi.
Tuy nhiên, với cháu ngoại thì khác. Bà mang cháu ngoại sang trông, chăm bẵm, dạy cháu ngoại nói, mua thịt tôm cá, chim… về nấu cho cháu ăn (cũng một công mua nhưng không mua cho cháu nội). Trong bữa cơm mỗi dịp lễ tết cả gia đình tụ tập, bà chỉ khen và ôm cháu ngoại, còn cháu nội mặc kệ. Đến đôi dép đi trong nhà cũng chỉ mua một đôi cho cháu ngoại, khăn lau mũi của cháu ngoại bà giặt giũ sạch sẽ còn của cháu nội bà vứt đấy cho mẹ cháu giặt. Mỗi lần con tôi ốm đau, bà nội chăm cháu ngoại nên tôi chỉ còn cách mang về bên mẹ đẻ hỗ trợ.
Câu chuyện kể ra tưởng chỉ có trên phim. Còn nhiều sự việc xảy ra, tôi không thể kể hết. Điều này làm khoảng cách giữa mẹ chồng nàng dâu ngày càng xa nhau. Nhiều khi suy nghĩ tiêu cực, tôi muốn bỏ chồng, vì chồng một mà vì mẹ chồng mười.
Hải Lan
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac