14
Th11
Tôi 27 tuổi, quen anh kém một tuổi, cao ráo, đẹp trai, công việc ổn định. Anh dịu dàng, chu đáo, luôn biết cách khiến tôi cảm thấy an toàn. Chúng tôi thường hẹn hò ở công viên, cùng nhau ăn tối ở những nhà hàng lãng mạn. Trong suốt sáu tháng đầu, mọi thứ đều rất tuyệt vời. Tôi tin chắc mình đã gặp được người đàn ông hoàn hảo. Nhưng rồi từng chút một, tôi nhận ra anh có một mặt khác mà trước giờ chưa từng thấy. Anh thường dễ dàng nổi nóng với những điều nhỏ nhặt. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ chắc anh đang căng thẳng công việc, nhưng nhiều sự việc khiến tôi thực sự ám ảnh.
Khoảng một tháng trước, anh mời tôi về nhà dùng cơm cùng gia đình. Không khí rất vui vẻ cho đến khi bữa ăn kết thúc. Chị gái anh, một người hiền lành, làm kế toán, nhẹ nhàng gom chén bát đem đi rửa. Bất ngờ, chị làm rơi nhiều cái bát xuống sàn, trong đó có những chiếc mà anh rất quý. Tôi chưa kịp phản ứng, anh đứng bật dậy, mặt tối sầm lại, tức giận tát mạnh vào mặt chị gái ngay trước mặt tôi và mẹ anh. Mẹ anh lao tới can ngăn, chị gái im lặng chịu đựng, không hề phản kháng. Còn anh, như thể chẳng hề có gì đáng hối hận, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Khoảnh khắc đó khiến tôi cảm thấy bàng hoàng, xa lạ với người đàn ông mình đã nghĩ là dịu dàng, điềm tĩnh. Sau hôm ấy, tôi không thể nào nhìn anh như trước nữa.
Một lần khác, khi tôi đến nhà anh chơi, anh lại lớn tiếng với mẹ mình chỉ vì bà quên không mang đồ phơi vào nhà kịp thời. Anh trách bà với những lời lẽ gay gắt, khiến bà chỉ biết lặng lẽ chịu đựng. Tôi cảm thấy sợ hãi trước sự nóng nảy của anh, nhưng không dám lên tiếng. Vài ngày trước, khi chúng tôi đang dùng bữa tại một nhà hàng đông đúc, anh nhận cuộc gọi từ đồng nghiệp. Đang nói chuyện bình thường, bỗng nhiên anh nổi nóng, đập tay xuống bàn, quát lớn khiến mọi người xung quanh đều nhìn sang đầy ái ngại. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng anh chẳng quan tâm, còn trách tôi vì đã ngồi im, không hiểu cho áp lực công việc của anh.
Kể từ đó, anh trở nên mất kiên nhẫn hơn với tôi, thường xuyên trách móc vì những điều nhỏ nhặt. Anh chê tôi không nhạy cảm, không đủ thấu hiểu, khiến tôi dần thấy mình như lạc lối. Mỗi lần như thế, tôi lại tự trách mình, tự hỏi phải chăng mình đã làm gì sai. Dù trong lòng vẫn còn tình cảm với anh, nhưng tôi không thể không hoang mang khi nghĩ đến tương lai. Tôi tự hỏi liệu có nên tiếp tục với người đàn ông này, khi mà anh không hề biết hối lỗi hay thay đổi. Mọi thứ dần trở thành áp lực và tôi cảm thấy mình đang dần mất đi chính mình trong mối quan hệ này. Liệu tôi nên tiếp tục hy vọng, hay phải buông tay để tự cứu lấy mình? Mong mọi người cho tôi một lời khuyên.
Linh Đan
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac