13
Th11
Tôi và chồng cùng 28 tuổi, cưới nhau được hai năm, chưa có con. Tôi sinh ra trong một gia đình có bố mẹ là cán bộ nhà nước. Bố mẹ khó tính, rèn con cái trong mọi việc từ lời ăn tiếng nói đến tác phong, nề nếp. Mọi thứ lúc nào cũng chuẩn chỉnh, gọn gàng. Nhờ vậy tôi lớn lên có lối sống chỉn chu, lành mạnh, công việc tốt, thế nhưng cuộc sống nhìn chung khá ngột ngạt khi bị bố mẹ kiểm soát và quản lý nghiêm ngặt.
Khi yêu anh, là chồng hiện tại, tôi như được bước vào một thế giới khác, thế giới của sự tự do, mới lạ, vô tư. Tôi như được sống thật với chính mình, không cần phải gồng mình lên dưới con mắt săm soi của bất cứ ai. Chồng tôi sống một mình từ năm 15 tuổi vì bố mẹ ly hôn, anh đặc biệt bao dung, rộng lượng, thoải mái, yêu chiều tôi. Khi yêu, tôi đã đến thăm phòng trọ của anh, từng về thăm nhà của anh. Lúc đó tôi thấy anh sống bừa bộn, nhưng vì nghĩ đó là chuyện thường tình khi đàn ông sống một mình. Hơn nữa nghĩ anh yêu chiều tôi như vậy vẫn có thể rèn anh làm việc nhà được, vậy nên tôi đã đồng ý kết hôn sau hai năm yêu.
Cuộc sống màu hồng mà tôi mơ ước chưa bao giờ xảy ra. Sau cưới, chúng tôi thuê nhà cách nhà bố mẹ tôi 3 km. Chồng làm kỹ sư xây dựng, anh chỉ ở nhà hai ba buổi tối mỗi tuần, còn lại ăn ngủ ở công trường. Những ngày anh đi làm, bảo tôi về với bố mẹ vì “anh không yên tâm khi em ở nhà một mình”. Những ngày anh ở nhà, vừa đi làm về dù người còn đang đầy mồ hôi, đất cát, anh vẫn lao vào ôm hôn tôi, rồi mặc nguyên bộ quần áo đó lên giường ngủ một tiếng. Trong lúc anh ngủ, tôi tất bật nấu cơm tối. Tôi cũng biết ý, thương chồng vất vả đi lại cả trăm km mỗi ngày nên để cho anh ngủ. Khi tôi nấu xong cơm, anh thức dậy, vợ chồng ăn cơm. Ăn xong, anh đi tắm, tôi rửa bát. Xong xuôi, anh sẽ chơi game hoặc nằm chờ tôi tắm giặt, dọn nhà, làm nốt việc (tôi nhận việc làm thêm).
Anh không chủ động làm bất cứ việc gì, khi tôi nhờ anh cũng làm nhưng sẽ nói “chốc nữa anh làm” hoặc có làm ngay cũng làm kiểu cho có, cẩu thả, qua quýt. Anh để quần áo nhàu nhĩ rồi phơi lên, quần áo khô cũng vo tròn rồi cho vào tủ. Nhờ anh xách túi rác đi vứt, nước trong túi chảy ra nhà, anh coi như không biết, tôi phải đi lau lại. Khi tôi nói anh sinh hoạt như vậy là không ổn, anh bảo tôi lắm điều, hay cằn nhằn, anh sẽ đeo tai nghe hoặc nhắm mắt ngủ. Tôi ngọt nhạt với anh nhiều lần về chuyện này nhưng mọi thứ không thay đổi.
Thu nhập chúng tôi bằng nhau, khoảng 25 triệu đồng mỗi tháng. Hàng tháng anh đưa tôi 15 triệu đồng, giữ số còn lại để biếu bố mẹ chồng và tiêu pha. Hiện anh muốn có con nhưng tôi trì hoãn. Tôi nói nếu như có con mà anh chỉ ở nhà hai ba tối mỗi tuần làm sao có thể vun đắp tình cảm với con? Anh bảo điều đó là bình thường, cả ngàn người làm cùng ngành với anh cũng có từng ấy thời gian cho con cái, gia đình, họ vẫn hạnh phúc đó thôi. Tôi nói nếu anh không làm việc nhà thì sinh con tôi sẽ vất vả hơn, anh bảo sẽ thuê người giúp việc. Tôi nói thuê người giúp việc thì bao giờ mới để dành đủ tiền mua nhà, anh bảo nhờ mẹ anh hoặc mẹ tôi làm hoặc khỏi cần mua nhà, sau về hưu chúng tôi về nhà anh ở tỉnh để sống. Anh còn nói thêm, tôi cái gì cũng muốn thì anh không chiều được.
Câu chuyện giữa chúng tôi cứ đi vào ngõ cụt như vậy. Rồi ngày hôm sau anh lại chủ động làm lành, dỗ dành tôi. Thật sự lúc yêu nhau anh không hề đi tỉnh nhiều như vậy. Kể cả khi yêu chúng tôi gặp nhau hai ba tối mỗi tuần thấy cũng chấp nhận được. Giờ có gia đình mà chỉ có từng ấy thời gian bên nhau khiến tôi cảm thấy không đủ. Tôi muốn xin lời khuyên của mọi người. Tôi thật sự không biết làm sao để thay đổi chồng và đã có lúc nghĩ đến chuyện ly hôn.
Lê Hòa
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac