12
Th11
Tôi là phụ nữ đơn thân 40 tuổi, có hai con, con gái đang là sinh viên năm nhất, con trai học lớp tám. Mười năm trước, chồng bị tai nạn mất khi hai con còn nhỏ. Sau một năm ở chung nhà chồng, tôi rời đi với số vốn 40 triệu đồng cùng hai con lên Sài Gòn tìm cơ hội mới. Được họ hàng nhà chồng giúp đỡ, tôi có công việc văn phòng và kinh doanh thêm. Sau khi kinh doanh tốt, tôi nghỉ hẳn việc văn phòng. Sau tám năm lăn lộn vất vả, tôi mua được căn chung cư nhỏ hơn hai tỷ đồng, một mình nuôi hai con ăn học. Các con rất ngoan, tự lập, học giỏi.
Công việc kinh doanh gần đây khó khăn nên tôi xin đi làm văn phòng với mức lương 14 triệu đồng, chỉ đủ để nuôi hai con ăn học, tiền dự phòng chỉ còn mấy chục triệu đồng. May mắn bé lớn đi làm thêm, xin học bổng nên tôi không lo học phí mà con tự lo, giờ chỉ lo cho con lớp tám. Tôi sống tiết kiệm, nuôi dạy con khéo léo. Trong tám năm qua, tôi có nhiều người mai mối, muốn tìm hiểu nhưng đều từ chối vì muốn lo cho hai con và không có cảm xúc với ai.
Cách đây hơn một năm, chị đồng nghiệp giới thiệu cho tôi một anh 44 tuổi, cũng làm văn phòng, là em rể cũ của chị. Chị nói cả gia đình chị rất quý anh, anh là người tốt, vợ chồng không giải quyết được chuyện khó nói nên đồng thuận ly hôn trong văn minh. Mọi người thương anh, muốn tìm cho anh người bạn để chia sẻ buồn vui nên giới thiệu cho tôi. Khác những lần trước, lần này tôi có cảm xúc mong chờ và hồi hộp khó tả. Đúng như trái tim mách bảo, tôi yêu ngay lần đầu gặp, giống như tình yêu sét đánh mà lần đầu tôi có được cảm xúc như vậy.
Anh khá hiền lành, thật thà, chất phát, không ngọt ngào hay giỏi đoán tâm lý, cứ nghĩ sao nói vậy, sống tiết kiệm và hiền hòa với mọi người. Anh cũng có tình cảm với tôi. Cả hai yêu nhau sau một tháng quen biết, tình yêu chân thành, không toan tính vụ lợi, giúp đỡ chia sẻ nhau mọi việc trong cuộc sống. Anh cách xa tôi hơn 30 km nhưng cách một ngày đi làm về lại xuống chở tôi đi chơi rồi chạy về. Chúng tôi hạnh phúc ngập tràn, không giận hờn, cãi vã. Trong mắt tôi, anh hoàn hảo vô cùng. Buổi sáng anh có thể ăn cơm nguội đi làm nhưng vẫn mua tặng tôi lọ nước hoa, lọ kem chống nắng, thỏi son đắt tiền. Anh mua quà, bánh kẹo cho con tôi.
Tôi tò mò hỏi anh tốt vậy vì sao bị vợ bỏ. Thoáng chút bối rối, anh xin lỗi và kể thật là vợ anh nhỏ hơn 11 tuổi, chuyện chăn gối anh bị yếu cách đây sáu năm, dù đã đi chữa vẫn không cải thiện, mỗi lần chỉ được hai đến ba phút. Vợ anh không chịu và anh xin tôi thông cảm để anh tiếp tục chữa trị, đừng bỏ anh lần nữa. Tôi không tin, về nhắn tin cho chị đồng nghiệp hỏi lại, chị cũng nói như vậy. Em gái chị tâm sự và đã tái hôn khi vừa ly hôn được sáu tháng.
Ngoài chuyện đó ra, nhà vợ cũ rất thương anh. Biết anh lương không cao nên khi gửi tiền trợ cấp nuôi con, ba vợ còn cho lại anh và nói “con để lo cho cuộc sống mới của con, các cháu ba lo được”. Nhà vợ cũ anh khá giàu, ông bà ngoại các con anh làm chức lớn. Nghe đến đây, tôi khá thương anh và tìm hiểu sự thật. Sau sáu tháng yêu nhau, chúng tôi làm chuyện đó. Đúng như anh nói, chỉ khoảng hai phút là kết thúc, nhưng điều đó không quan trọng với tôi, nhu cầu của tôi không cao, tôi yêu con người của anh.
Yêu nhau hơn một năm, hai con tôi đều ủng hộ, anh cũng muốn cưới nhưng tôi cứ lăn tăn việc về sống chung, anh chỉ có thể về nhà tôi ở và xin việc lại, vì tôi còn có hai con. Lương tôi chỉ đủ nuôi con và không dư, lương anh 14 triệu trợ cấp cho con không còn bao nhiêu, anh tiết kiệm mới đủ. Anh nói nếu về nhà tôi ở, nhà anh sẽ cho thuê được khoảng 4 triệu đồng, anh góp thêm đưa tôi khoảng 6-7 triệu để ăn uống, chúng tôi không sinh thêm con chung, còn nhà cửa của ai thì bên đó giữ. Anh bảo anh sống đơn giản, tiết kiệm, không cầu kỳ. Chúng tôi rất yêu nhau và không muốn chia xa nhưng để về với nhau, tôi lo sợ cơm áo gạo tiền. Con gái tôi nói con tự lo được, ra trường đi làm nuôi em, mẹ không phải lo gì. Nhưng tôi không tự tin mình sẽ tạo được hạnh phúc. Mong các bạn chia sẻ.
Hải Yến
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac