26
Th10
Tôi có một người chị họ có hai bé gái nhỏ. Tôi và chị khá thân vì tuổi tương đương, hiện tại sống cũng gần nhau nên hay sang nhà chơi. Hồi chị bầu bé đầu, bất ngờ trở dạ sinh non đúng lúc chồng đi lấy hàng xa, tôi ở gần nhất nên chạy qua đưa chị vào viện. Là người đầu tiên thấy bé ra đời nên tôi rất thương bé, cảm giác như mình là mẹ đỡ đầu vậy. Bé không may sinh ra có một cái bớt to, rõ ở giữa mặt, ảnh hưởng tới vẻ ngoài khá nhiều nên người ngoài nhìn vào hay bàn tán.
Mỗi lần chị đưa bé về quê, có nhiều người họ hàng rất vô duyên, họ chê bai, ám chỉ rằng bé xấu, sau này ra đời sẽ gặp khó khăn, rồi còn khó lập gia đình. Lúc đó, chị thường nhắc họ rằng con cái khỏe mạnh, ngoan ngoãn mới quan trọng, có khi còn thái độ luôn với những người đó. Dần dần, thấy chị cứng rắn, họ cũng không dám nói gì trước mặt chị nữa.
Vài năm sau đó, chị sinh bé thứ hai. Bé nhỏ may mắn hơn, sinh ra lành lặn, dễ thương nên gia đình chị rất mừng. Chuyện vui là vậy nhưng lại cho mấy người họ hàng độc miệng thêm cớ để bơm vào những lời không hay. Nếu trước kia bé lớn sơ sinh chưa biết gì thì họ nói chỉ chị tôi nghe được. Khi bé đã biết nói và hiểu, họ nói thẳng trước mặt bé kiểu: “Giờ mẹ đẻ được em xinh thế kia thì chị lớn ra rìa rồi”, “May quá, em gái xinh bù lại phần chị”, “Sao em xinh mà chị lại xấu”… những lời nghe nhiều chắc chắn sẽ gây tổn thương đến con trẻ. Thế nhưng, lúc này chị tôi không nhắc nhở họ nữa, có khi còn đồng tình rằng may mắn có một bé không bị sao.
Dần dần, chị càng ngày càng chiều chuộng bé nhỏ và bỏ quên bé lớn, dù cho bé lớn vừa ngoan ngoãn, lễ phép lại cũng thông minh, biết đọc viết và làm toán đơn giản từ rất sớm. Bé nhỏ thường được chị mua quần áo mới xúng xính để đưa đi chơi, còn bé lớn mặc đồ xuề xòa, được họ hàng cho lại. Đồ ăn có phần ngon chị dành cho bé nhỏ. Đồ chơi ai mua cho bé lớn chị cũng lấy đưa bé nhỏ, nếu hai bé tranh nhau, có khi chị vào giật đồ luôn cho bé nhỏ rồi mắng bé lớn té tát. Tôi nhìn vào rất dễ nhận ra chị thương bé nhỏ hơn, chỉ chăm chăm vào bé nhỏ trong khi bé lớn lủi thủi chơi một mình. Nhìn thấy bé lớn chịu cảnh như vậy tôi rất xót xa.
Tôi nhắc nhở mấy người họ hàng nhưng vì chỉ là dì họ thôi nên họ chẳng quan tâm. Tôi cũng cố nói khéo để chị quan tâm bé lớn hơn, thế nhưng chị chỉ chống chế rằng ai chẳng cưng em út hơn. Tôi nói thêm là chị khó chịu, tỏ ý không muốn mời sang chơi nữa. Hai bé càng ngày càng lớn, chắc chắn sẽ nhận ra gia đình đối xử thiên vị. Mong mọi người chia sẻ cùng tôi.
Thảo Nhi
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac