18
Th10
Tôi hơn 50 tuổi, chồng cũng là người yêu đầu của tôi. Thực tế, hơn 30 năm qua, tôi không có cảm giác yêu thương, được chiều chuộng như bao người phụ nữ khác. Thời gian đầu, tôi nghĩ anh nhiều áp lực cuộc sống nên không quan tâm, hay gắt gỏng, đôi khi bạo lực với vợ. Tôi vẫn chịu đựng và cam chịu anh và cũng vì các con. Khi con lớn, tôi dần nhận ra chồng lấy mình để làm bình phong che đậy điều gì, cuộc sống tình dục của tôi gần như con số không đã hơn 20 năm.
Cách đây gần 7 năm anh đổ bệnh hiểm nghèo, tôi tần tảo lo cho anh và hai con ăn học. Trước đây, em chồng cũng khuyên tôi nên bỏ anh đi (lúc anh chưa bệnh), sao phải khổ như vậy. Vì thương con, sợ điều tiếng, tôi không thể nghe theo lời khuyên của em gái chồng. Đến khi anh bệnh tôi lại càng không thể từ bỏ,nghĩ đã là vợ chồng ngoài tình còn nghĩa, hơn 30 năm sống với nhau. Giờ chồng tôi mất được hơn một năm; các con đã lớn, ổn định và có tương lai. Tôi nghĩ mình sẽ sống với con như vậy đến cuối đời, bên công việc hàng ngày yêu thích.
Tình cờ, cách đây hơn một tháng, tôi gặp người đàn ông thành đạt, nhỏ hơn mình hai tuổi, vợ anh mất hơn 10 năm, có một đứa con trai đang học đại học. Anh bảo nhiều năm qua đã đi tìm người để kết hôn, tuy nhiên chưa gặp ai có thể khiến anh tiến thêm bước nữa, giờ gặp tôi có thể là duyên trời định. Anh nói tôi là người phụ nữ anh cần tìm, muốn cùng tôi đi hết quãng đời còn lại. Anh nói sẽ bù đắp và yêu thương tôi, lo cho các con của tôi. Tuy nhiên, tôi không dám nghĩ đến điều đó vì còn các con, bản thân lại lớn tuổi, cả hai có thể là bạn thôi.
Hiện tại, tôi có chút dao động, nghĩ có nên cho anh ấy cơ hội hay khép lòng lại để sống như vậy đến cuối đời? Viết dòng tâm sự này mong những ai có cùng hoàn cảnh như này, xin cho tôi lời khuyên chân thành. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Quỳnh Như
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac