15
Th10
Gia đình tôi ở vùng quê nghèo của miền Trung. Bố mẹ làm nông, mẹ buôn bán ngược xuôi ở chợ nên kinh tế khó khăn. Bố là người đàn ông khắc khổ, hiền lành, sống hà tiện, không rượu chè gì nhưng nóng tính và gia trưởng. Mẹ tuy mạnh mẽ, tháo vát nhưng tính bướng, ăn nói không khéo léo và có phần hơi coi thường bố. Vì vậy suốt tuổi thơ, chị em tôi thường xuyên chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã, đánh nhau, bố đánh đập mẹ nhiều lần. Năm tôi và em gái học cấp hai, mẹ đi xuất khẩu lao động ở Trung Quốc (lúc đó em út mới học mẫu giáo), chúng tôi sống với bố và bà nội nhiều hơn mẹ, vài năm mẹ về một lần (lúc ở nhà mẹ cũng buôn bán sớm hôm).
Sau hơn 15 năm mẹ buôn ba, chị em tôi đều tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định. Tôi kết hôn và may mắn lấy được chồng tử tế, gia đình chồng yêu thương và có điều kiện. Em gái thuê trọ gần nhà chồng tôi, để chị em tiện đi lại và cuối năm nay em cũng cưới chồng. Năm ngoái, mẹ về hẳn Việt Nam và lên thành phố sống cùng chị em tôi. Mẹ xin được công việc tốt để đi làm. Những tưởng hanh phúc đã đến, sau bao nhiêu năm chúng tôi có cơ hội ở cạnh mẹ, mẹ con chăm sóc nhau. Tuy nhiên ở chung rồi, chúng tôi mới hiểu vì sao bố mẹ hay cãi nhau như thế, vì sao bố hay than phiền, tâm sự với chúng tôi về mẹ như thế.
Nói công bằng, mẹ tôi là người phụ nữ hết lòng vì gia đình, yêu thương con cái nhưng tính cách rất kỳ cục và thường gây khó chịu cho người khác. Mẹ đang ở cùng em gái tôi và chồng sắp cưới của em. Mẹ bảo chăm sóc, bù đắp cho em nhưng khiến đứa mệt mỏi, áp lực với mẹ. Mẹ hay so sánh chúng tôi với con nhà người ta (con các dì, các cậu đã mua nhà tậu xe), so sánh cuộc sống của tôi và em gái trước mặt em rể chỉ vì cậu ấy gia cảnh khó khăn hơn chồng tôi, lại ở quê xa xôi. Mẹ bảo: “số cái T vất vả, phải lo toan, không được nhờ chồng, số nó giống mẹ…”. Dù em rể tôi là chàng trai tốt, hiền lành, chịu khó, thương vợ, chỉ là hai đứa đang ở trọ nhưng đều có công việc ổn định.
Mẹ suốt ngày kêu tụi nó mua nhà, dù hai đứa bảo chưa có khả năng. Mẹ áp lực chuyện mua nhà lên hai đứa, bảo đứa này có nhà, đứa kia có nhà rồi và nói ý rằng em rể tôi kém cỏi, gia đình khó khăn. Em gái tôi chăm sóc chồng sắp cưới, mẹ cũng phàn nàn: “sao cái T phải làm như vậy, đáng ra thằng N phải thế này thế kia…”, dù hai đứa cùng chăm sóc lẫn nhau và hạnh phúc vì điều đó. Mẹ hay áp đặt em phải mua cái này, sắm cái kia cho căn nhà (dù em thấy chưa cần thiết, phần vì chưa có tiền, phần vì đang ở trọ). Mẹ bắt bố trí cái này chỗ này, cái kia chỗ kia…, không theo ý là giận dỗi, khó chịu.
Mẹ hay càm ràm nhưng mê điện thoại, có thể nằm từ sáng đến trưa bấm điện thoại không thèm ra khỏi giường đánh răng rửa mặt, có thể nằm xem điện thoại đến khuya; ăn xong quăng bát đĩa đó không rửa để nằm bấm điện thoại. Tuy nhiên mẹ hay càm ràm rằng tuổi trẻ phải rèn luyện sức khỏe, ngủ sớm, dậy sớm tập thể dục; phụ nữ phải dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Mỗi lần mẹ cầm cái chổi lên lại bảo hai đứa em là luộm thuộm, dơ dáy. Mẹ hay nói phải ăn uống thanh đạm, ăn chay… nhưng thường xuyên ăn mì gói loa qua. Mẹ hay bảo phải tiết kiệm nhưng lại xài hoàng phí nhất nhà: mua sắm online liên tục, hầu như tuần nào cũng vài món từ áo quần, giày dép, túi xách, mỹ phẩm đến đồ gia dụng,… Tất cả đều không hữu dụng vì mẹ ham rẻ. Cũng vì tính hay mua sắm đó của mẹ mà nhà tôi ở quê đầy đồ linh tinh, hơn 15 năm bôn ba của mẹ giờ chả dư đồng nào (tất nhiên có nuôi chị em tôi ăn học).
Mẹ hay ầm ĩ, dù ở nhà thông gia cũng mắng cháu sa sả, nói lớn tiếng, không khéo léo khi nói chuyện với ba mẹ chồng tôi (dù họ lớn hơn mẹ 10 tuổi). Mẹ hay cố chấp, muốn cái gì là làm bằng được, dù ai khuyên cản cũng không nghe. Có hôm chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, mẹ và em gái tôi cãi nhau lớn. Em không chịu được lớn tiếng với mẹ, mẹ liền bỏ đi trong đêm, tắt máy không liên lạc được. Hôm sau tôi gọi lên chỗ làm mới biết mẹ lên đó ở. Mẹ còn bị dụ dỗ theo một giáo phái nào đó nhân danh đạo Phật nhưng giảng đạo thì phi Phật giáo, suốt ngày nghe rồi đi truyền bá lung tung cho các dì, bị người ta xa lánh.
Cuối tuần mẹ mới sang ngủ với tôi một, hai bữa nhưng tôi cũng cảm thấy rất khó chịu với tính cách đó của mẹ. Tôi có hay cãi nhau với mẹ nhưng do không ở thường xuyên nên không bị áp lực như em gái. Em tôi rất hiền và cam chịu nhưng suốt ngày than thở bị áp lực khi sống với mẹ. Tôi dự định năm sau ra ở riêng vì đã mua được một căn hộ. Mẹ muốn đến sống cùng tôi. Thực sự có hạnh phúc nào hơn khi con gái được ở với mẹ đẻ. Tuy nhiên với tính cách đó của mẹ, sợ rằng chúng tôi khó hòa hợp, vì tôi khó tính hơn em gái, sợ tình cảm mẹ con rạn nứt. Nhưng mặc kệ mẹ thì không thể vì mẹ chỉ có hai chị em tôi là chỗ dựa, bố với mẹ đã không hòa hợp, hơn nữa mẹ tôi cũng không hợp với cuộc sống ở quê. Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Bích Thủy
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac