08
Th10
Nhà tôi nghèo nhưng ba mẹ không để con cái nhịn đói hay phải nghỉ học, chẳng qua không bằng bạn bằng bè thôi, dù có khó khăn ba mẹ cũng không cho tôi nghỉ học, đó là con đường ngắn nhất để tôi có thể tự lo cho bản thân sau này. Tôi đã ra trường và đi làm gần 6 năm, hiện tại cuộc sống dần ổn hơn chút. Trong tâm thức tôi vẫn còn chỗ khơi gợi những tổn thương đã ăn sâu. Những hành vi, lời nói vô tình của người lớn thật đáng sợ, nó như vết đinh ở trong lòng của đứa trẻ vậy. Hồi còn nhỏ, khi ông bà không vừa ý với ba mẹ, tôi hay nhận được sự nhận xét không hay, vô tình làm nhận thức bị sai lệch về ba mẹ.
Tôi hay bị đem ra so sánh hơn thiệt với anh chị em họ trong nhà về tính cách, chuyện học hành hoặc bị chê bai trước mặt người lạ. Đôi khi tôi nhận những lời lẽ thô tục về bản thân hay là cái tát trong khi chưa nghe mình phân trần hết. Cái tát tôi nhận được không phải vì sự ương bướng, không nghe lời, sự bất hảo, đơn giản chỉ là tôi không nghe rõ những lời ông sai vặt thôi. Thực sự tủi thân lúc đó, tôi chỉ muốn có ba ngay lập tức. Tôi luôn luôn cảm nhận sự phân biệt đối xử giữa những đứa cháu khác, chắc do bố mẹ chúng có điều kiện hơn. Mười hai năm ăn học, tôi chưa từng được ông bà, bố mẹ đi họp phụ huynh cho vì học lực không có gì nổi trội hơn những đứa cháu khác.
Tôi là đứa hiểu chuyện, chăm phụ giúp việc nhà và cả việc kiếm ra tiền của ông bà, là chân sai vặt lão luyện trong nhà. Tôi không đua đòi, sống tiết kiệm, biết nghĩ cho người khác chỉ có ít nói và hướng nội. Không biết sống cùng nhau vậy liệu ông bà có hiểu được tính cách của tôi không? Thời sinh viên còn vật lộn với nhiều thứ trong cuộc sống mới, tôi vẫn nhận được sự trách móc vì không quan tâm hỏi han hoặc gọi điện về cho người thân. Nói thật lúc đó tôi rất khó khăn, lo học, tiết kiệm từng nghìn đồng để trang trải. Từ tận đáy lòng, trong lúc khó khăn khốn khó, tôi cũng đâu nhận được bất cứ sự quan tâm từ người nhà. Những cuộc gọi tôi nhận được chỉ là sự than phiền về tiền nong thôi. Thật sự những lúc đó, đang ngồi trên ghế nhà trường, chưa biết tương lai sau này ra sao, tôi chỉ toàn nhận được những câu ca thán tình hình nợ nần của ba mẹ.
Tôi vẫn hay bị mang tiếng nhận được rất nhiều sự yêu thương quan tâm từ ông bà, thực chất bản thân cảm nhận thấy quá trình mình phát triển hoàn toàn do tự học. Tôi không biết tâm sự những điều trên với ai, với ba mẹ càng không thể vì mối quan hệ trong gia đình đã kém rồi, chỉ chờ đợi bùng phát. Nếu tôi có những buổi chia sẻ thẳng thắn tổn thương đó, có lẽ họ sẽ bao biện đấy là điều bình thường dạy con nít, hoặc có thể suy nghĩ hành động của họ lúc đó là đúng, chỉ là tôi đã nghĩ sai. Ai cũng có lý do riêng cho mình. Có ai từng trải qua những chuyện như tôi không, mong được sự chia sẻ.
Hồng Hạnh
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac