07
Th10
Tôi 40 tuổi, có chồng và con trai bảy tuổi. Cha mẹ ly hôn từ lúc tôi 10 tuổi. Tôi sống với mẹ. Mẹ ở vậy nuôi tôi từ đó. Mẹ yêu thương tôi nhưng rất khắt khe. Từ nhỏ, tôi làm gì đều phải theo ý mẹ. Năm thi đại học, tôi muốn vào ngành luật vì giỏi khối C nhưng mẹ bắt phải khi khối A, học kinh tế để sau này ra trường dễ tìm việc làm. Tôi rớt trường đại học kinh tế và vào học trung cấp kinh tế hai năm. Sau khi tốt nghiệp, tôi xin vào làm kế toán cho công ty gia đình.
Lúc đi học và sau này khi đi làm, mẹ không cho tôi yêu đương với ai vì muốn tôi sau này lấy chồng Việt kiều. Mẹ đã nhờ nhiều người làm mai chồng Việt kiều cho tôi và cũng có vài người đến xem mắt, nhưng lúc đó chắc tôi vừa ốm vừa đen nên họ chê. Ngày trước, tiền của tôi đi làm đều đưa hết cho mẹ giữ. Mẹ ngày xưa rất cần kiệm. Tiền tôi đưa bao nhiêu đều mua vàng để dành.
Năm 31 tuổi, tôi mới quen chồng. Anh là dân tỉnh, rất tốt và chăm chỉ, làm cho công ty nước ngoài với mức lương khá. Trong thời gian quen anh, có lần một người bạn của mẹ dẫn con bên Mỹ về giới thiệu. Người này đồng ý cưới rồi bảo lãnh tôi sang Mỹ nhưng tôi không đồng ý, vì khi ấy đang có việc làm tốt với mức lương khá. Cuộc sống của hai mẹ con cũng thoải mái, tôi không muốn qua Mỹ rồi lệ thuộc vào chồng, nhìn sắc mặt người ta mà sống. Lúc tôi từ chối người đó, mẹ rất tức giận.
Chồng tôi ban đầu không muốn ở rể, muốn ra riêng mua một căn chung cư nho nhỏ để làm tổ ấm, nhưng tôi không đồng ý vì không muốn bỏ mẹ lại một mình. Cuối cùng chồng bị tôi thuyết phục, đồng ý ở rể. Mẹ tôi do gần 30 năm không sống chung với người lạ và đặc biệt là đàn ông nên rất khắt khe với chồng tôi. Anh làm gì cũng bị mẹ nói này nói kia. Anh đi làm từ sáng, tối về ở nhà với vợ, không dám đi chơi với bạn bè, càng không dám dẫn bạn về nhà chơi. Thậm chí vợ chồng tôi ăn mặc thế nào, mẹ cũng nói. Chúng tôi phải ăn mặc theo ý mẹ, mặc những bộ đồ mà mẹ cho là đẹp, sang. Rồi đến con trai tôi cũng vậy, đồ tôi mua cho con mà không theo ý mẹ, mẹ không cho mặc. Chúng tôi dạy con, mẹ cũng can thiệp. Mẹ hay so sánh, nói tôi là thương chồng con hơn mẹ. Ngày xưa lúc tôi chưa có chồng như thế này, giờ thế khác.
Tôi đã rất cố gắng để cân bằng giữa mẹ, chồng và con nhưng mẹ chưa bao giờ cảm thấy hài lòng. Lúc tôi mang bầu, do áp lực gia đình, áp lực vợ sinh cùng với thời gian đó chồng chuyển sang công ty mới nên anh bị trầm cảm và làm điều dại dột hụt vào ngày tôi sinh con. Sau đó, tôi dẫn chồng đi bác sĩ, anh khỏi bệnh nhưng đến nay vẫn còn uống thuốc để duy trì. Từ khi tôi có con, vì không muốn mẹ vất vả nên thuê người giúp việc cho đến bé hai tuổi thì gửi nhà trẻ. Tuy nhiên căng thẳng gia đình tôi không hề thuyên giảm.
Sau này mẹ dễ dãi với vợ chồng tôi đôi chút nhưng từ khi kết bạn, giao du với những người bạn giàu, suốt ngày so sánh con gái và con rể mình với người khác. Nào là con rể bà A làm giám đốc mua xe hơi chở mẹ vợ đi chơi, nào là con gái bà B Việt kiều gửi tiền về mua kim cương cho mẹ nó đeo. Rồi bà đua đòi ăn chơi, làm đẹp với họ. Mỗi tháng tôi đưa mẹ chi phí sinh hoạt 15 triệu đồng. Vợ chồng tôi đi làm từ sáng đến chiều, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm tối ở nhà, con học bán trú. Vậy mà mẹ cứ than không đủ tiền sinh hoạt phí.
Những lúc mẹ bệnh đi bác sĩ hết vài trăm ngàn cũng bảo không có tiền, kêu tôi đưa, nhưng khi đi ăn, đi chơi, mua sắm, làm đẹp với bạn bè thì bao nhiêu cũng có. Thậm chí vàng tôi mua đưa cho mẹ để phòng thân, mẹ cũng bán để đi chơi, làm đẹp. Quần áo mẹ mua rất nhiều, hàng ngày xem livestream rồi đặt mua liên tục. Nhiều lúc mua về không mặc xếp cất hay cho người khác.
Mỗi lần tôi góp ý thì bị mẹ chửi. Mẹ nói tôi keo kiệt, tính toán, không thương bà. Mẹ cho rằng thời buổi này sống nay chết mai nên phải biết hưởng thụ. Vì vậy cứ vài ba tháng nhà cửa lại lục đ*c, mẹ con không nhìn mặt nhau. Mỗi lần giận chúng tôi, mẹ hay dùng những lời lẽ cay độc để nguyền rủa vợ chồng tôi rồi đóng cửa phòng đòi làm điều dại dột. Nhiều lần chúng tôi muốn ra riêng nhưng nghĩ đi nghĩ lại không nỡ, còn tiếp tục ở chung như vậy, thật sự rất áp lực.
Thanh Nga
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac