04
Th10
Đọc bài viết của các chàng trai đến tuổi lập gia đình và vấn đề họ gặp phải, tôi muốn chia sẻ quá trình làm quen bạn gái và tiến tới hôn nhân của mình. Vì tôi thấy các bạn quá vội vàng, mới gặp vài lần đã muốn biết người ta làm giá hay từ chối khéo, nên tiếp tục hay bỏ qua… Để có được người mình thương, phải kiên trì cũng như chân thành nhưng không được bi lụy, hạ thấp bản thân. Tôi xin chia sẻ câu chuyện của mình, nó không đại diện cho bất kỳ hoàn cảnh nào, không đúng hay sai, không hay hoặc dở, chỉ mong góp thêm một cách nhìn.
Trước đây, tôi yêu một cô gái từ hồi học cấp ba. Sau khi vào đại học xa nhà, cả hai ở gần nhau, cô ấy đồng ý làm bạn gái tôi, rồi cuối năm nhất cô ấy thú nhận thật ra đã thích người khác. Tôi yêu cô ấy nhiều, xa là nhớ quắt quay, khi nghe vậy, dù yêu cô ấy gần bốn năm và rất đau lòng hụt hẫng, nhưng tôi hiểu đây không phải người thuộc về mình nên cứng rắn đồng ý chia tay và vùi đầu vào học. Sau đó tôi không còn suy nghĩ gì về bạn gái này nữa. Có vài lần cô ấy trục trặc trong tình cảm, hẹn tôi ra khóc, nhưng tôi đã nguội lạnh nên không nói gì, chỉ ngồi im, cô ấy khóc chán rồi về.
Sau đó nhiều năm, tôi không quen ai, trong tuần đi làm đến tối muộn, cuối tuần bắt xe, tàu hỏa đi gần 400 km dạy tin học ở Nha Trang kiếm thêm thu nhập. Đến năm 26 tuổi tôi mới nghĩ đến chuyện tìm bạn gái rồi lập gia đình. Có vài người bạn giới thiệu cho tôi, tôi gặp một hai lần thấy không có ấn tượng nên dừng lại, dù có người mến tôi và muốn tiến xa hơn. Bạn cùng phòng ở với tôi nhiều năm về quê sống nên giới thiệu cho tôi một cô gái ở gần chỗ chúng tôi trọ nhưng tôi chưa gặp bao giờ. Bạn ấy “tán” cô bạn này mấy năm nhưng cô ấy không đồng ý và chỉ coi là bạn. Anh bạn cho tôi số điện thoại và nick chat của cô ấy, bảo rằng cô ấy có vẻ hợp với tôi. Sau đó tôi liên lạc qua chat và muốn làm quen, nhưng cô ấy không mặn mà, chỉ trả lời cho lịch sự.
Biết cô ấy nhiều việc nên ngày nào tôi cũng nhắn vài tin hỏi han ngắn gọn, khi cô ấy rảnh, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Nhưng hơn một tháng, cô ấy không chịu gặp (sau này tôi biết vì anh bạn tôi hơi lầy và có chơi cá độ nên cô ấy nghĩ bạn của anh ta cũng như vậy nên không muốn làm quen). Biết cô ấy thích ăn kẹo dừa, nhân dịp đi Bến Tre chơi, tôi mua cho cô ấy hai bịch. Tuy nhiên cả tuần trôi qua, kẹo dừa chảy nước, cô ấy vẫn không chịu gặp và nói tôi ăn đi chứ bỏ uổng. Tôi nói vậy để tôi vứt đi, cô ấy nói uổng nên mới chịu gặp để lấy kẹo. Tôi nghĩ đến đây nhiều chàng trai đã bỏ qua vì cô ấy từ chối rõ ràng rồi. Nhưng tôi thích sự rõ ràng và cứng rắn ấy nên muốn gặp xem sao.
Tôi chuẩn bị thêm quà và mượn xe máy của bạn cùng phòng trọ (tôi đi xe đạp vì lỡ làm mất xe máy và em gái gặp chuyện làm tổn hao tài chính mà không cho bố mẹ biết nên chưa mua lại được) vì không muốn tạo ấn tượng quá xấu. Buổi hẹn khá vui vẻ và suôn sẻ. Cô ấy không quá đẹp nhưng ưa nhìn, năng động. Cô ấy ấn tượng hơn với tôi vì nhìn tôi hiền, thật thà. Tuy nhiên tôi biết gu của cô ấy là chàng trai thể thao, hoạt bát và trông mạnh mẽ. Còn tôi là dân kỹ thuật, cao lều khều và ốm nhách, còn đeo kính cận 8,6 độ, ăn mặc thì bản thân tôi nhìn hình ngày xưa còn không chấp nhận nổi mình. Nên cô ấy vẫn giữ khoảng cách.
Sau đó tôi đến phòng trọ cô ấy thường xuyên, gặp vài tình địch ở đó. Có người theo đuổi cô ấy từ hồi học cấp ba, có người mới và gia đình giàu có, còn có người thành đạt, tôi vẫn cư xử bình thường. Em họ ở cùng phòng nói với tôi rằng cô ấy không thích ai trong số họ, vẫn chưa chấp nhận ai, cô ấy muốn lo cho bố mẹ vì gia cảnh rất khó khăn. Nghe vậy tôi càng quý mến hơn. Tôi đến phòng trọ thường xuyên nhưng không làm phiền. Các chàng trai kia đến ăn, chơi bài rồi về. Tôi để ý ống nước, bóng đèn, vật dụng hư là mua đồ về sửa. Có lần dù tắt cầu dao tổng nhưng bóng điện lại đi đường khác nên tôi bị giật, cô ấy càng mến tôi hơn. Thấy xe cô ấy hết xăng, tôi mượn và âm thầm đổ đầy; nhớt đen tôi âm thầm đi thay; cô ấy qua đường tôi luôn đi trước cản xe… Có lần tôi ngồi ngoài công ty cô ấy chờ sáu tiếng đồng hồ vì công việc đột xuất.
Rồi cô ấy đồng ý làm bạn gái tôi vì sự chân thành, nhưng nhất quyết không giới thiệu gia đình dù đã quen hơn hai năm vì cô ấy sợ có gia đình sẽ không lo cho em trai và bố mẹ được. Đến một ngày, bố mẹ cô ấy bị tai nạn giao thông, cô ấy tức tốc về, tôi ngỏ ý về cùng nhưng cô ấy không cho (và đến đây chắc hẳn nhiều chàng trai nghĩ rằng cô ấy có gì đó giấu giếm). Tôi biết bệnh viện ở quê và xin nghỉ phép bắt xe về sau rồi vào viện thăm. Gặp cả gia đình, họ hàng cô ấy, tôi không ngại, vào thăm hỏi han. Khi mẹ cô ấy vào Sài Gòn mổ, tôi đến phòng trọ mua những thứ cần thiết. Biết tôi đi làm về muộn chưa ăn gì, mẹ cô ấy bảo vào lục xem còn gì ăn không thì ăn tạm. Tôi ăn như hổ đói, mẹ cô ấy vì vậy mà thích tôi vì tính tự nhiên, thẳng thắn, dù bố cô ấy cũng như cô ấy, không thích đàn ông đeo kính cận dày.
Cậu cô ấy nói thu nhập của tôi còn ít quá, sợ khó lo cho vợ con, chưa kể mua nhà thành phố lớn. Sau khi em trai cô ấy vào ở cùng đi học, tôi nhường xe máy cho cậu ấy đi học xa, tiếp tục lấy xe đạp đi làm. Cả gia đình cô ấy và đặc biệt là em họ ở cùng động viên cô ấy cưới. Cô ấy vẫn chưa chịu dù đã 26-27 tuổi. Tôi nói sẽ phụ giúp gia đình, cả hai cùng lo sẽ nhanh hơn nên cô ấy đồng ý gặp bố mẹ tôi. Cô ấy biết nhà tôi là nhà lầu lớn ở mặt đường chính ở quê, đất rộng nên hơi bất ngờ (vì tôi đi xe đạp mỗi ngày hơn 12 km, ăn mặc xuề xòa), còn nhà cô ấy khó khăn, nhà gỗ mối mọt xiêu vẹo, nền đất, sợ bố mẹ tôi không đồng ý. Nhưng bố mẹ tôi không để tâm chuyện đó.
Rồi chúng tôi cưới nhau, đến giờ mười mấy năm hạnh phúc với hai cậu con trai. Chúng tôi là bạn đời đúng nghĩa, chia sẻ, động viên, giúp đỡ và cảm thông cho nhau trong cuộc sống, mua nhà thành phố từ hai bàn tay trắng, lo cho bố mẹ hai bên, phụ bố mẹ vợ làm nhà. Có những khó khăn khách quan nhiều lúc tưởng chừng không vượt qua nhưng chúng tôi vẫn bên nhau. Tương lai khó nói trước, chúng tôi trân trọng hiện tại và luôn nỗ lực, giúp nhau tốt hơn mỗi ngày.
Tôi chia sẻ dài dòng về quá trình này chỉ muốn nhắn với các bạn trẻ rằng, thích một người và họ chịu gặp mình là một cơ hội; để họ chấp nhận quen mình hay không là do mình có nắm được cơ hội đó không; và họ có ấn tượng với mình không, có muốn gặp nữa không, có yêu mình và chấp nhận gửi gắm cả cuộc đời, tương lai của họ và con cái họ cho mình không là do mình. Tôi hoàn toàn không thuận lợi từ xuất phát điểm, vóc dáng… nhưng làm những thứ tốt nhất có thể để nắm bắt cơ hội đó.
Tuy nhiên cũng nhắn nhủ rằng nếu phát hiện người đó không phù hợp hoặc không chung thủy hay đã trao tình cảm sâu đậm cho người khác…, mình nên mạnh mẽ dừng lại. Đàn ông nên dùng sự chân thành và tài năng (nếu có) để chinh phục người mình thương chứ không cầu xin tình cảm. Khi mình đủ chân thành, vững chãi, người mình yêu sẽ gửi gắm cuộc đời cho mình. Tôi nhận thấy bản thân mạnh mẽ trong tình cảm nhưng yêu màu tím, thích sự thủy chung và mong manh dễ vỡ. Mong các bạn “góp gạch” nhẹ tay.
Đăng Dũng
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac