28
Th9
Chúng tôi cưới nhau cách đây 5 năm, có bé gái hơn một tuổi. Tôi là dân tỉnh lẻ lên thành phố học và làm việc, vợ sống ở thành phố từ hồi nhỏ. Chúng tôi đã có nhà và đất, nói chung kinh tế và thu nhập ổn định. Lương vợ cao hơn tôi nhưng lương tôi vẫn được gọi là ổn, không hề thấp. Vợ chồng mới cưới có lẽ không hợp tuổi nên hay cãi cọ, sau này đỡ hơn. Vợ tôi là người biết tính toán, chu đáo nội ngoại hai bên, thế nhưng thẳng tính, kỹ tính, cầu toàn và rất tâm linh.
Nhớ có lần vợ sai tôi đi sắp xếp hồ sơ khám thai để chuẩn bị nhập viện, tôi đi mua xấp bìa cứng ở nhà sách, lọ mọ xếp hồ sơ theo ngày tháng để bác sĩ dễ kiểm tra, tốn hơn tiếng đồng hồ. Thấy vậy, vợ la lối om sòm và chửi tôi xối xả, nói chỉ cần mua một cái bao bìa đựng là được, vứt hết thứ tôi xếp trong thùng rác. Lần khác, vợ sinh xong, đang trong bệnh viện, tôi đưa vợ đi vệ sinh và rửa tay nhưng không biết phải sử dụng nước ấm. Vợ biết cũng không nói để tôi lấy nước ấm, sau này mới nói và chỉ trích tôi, để vợ rửa nước lạnh và giờ này bị run tay, lạnh người. Vợ bảo tôi không làm được gì hết.
Tôi luôn ở bên cạnh chăm sóc vợ, không rời đi nửa bước, chăm vợ từ lúc bầu đến sinh, không cho vợ làm gì đến nay con đã hơn một tuổi. Vợ cũng chỉ nấu cho con ăn và sắm sửa đồ đạc cho con. Tôi nhớ có lần mua đồ thắp hương, tôi mua trái dừa nhưng được lột vỏ sạch sẽ, vợ chửi tôi, bao nhiêu lần rồi còn không biết mua, bắt đi mua dừa chưa gọt vỏ. Một lần khác, chuẩn bị nhập trạch nhà mới, tôi lỡ mua trái lê để cúng, vợ nói là lê thê rồi lại chửi bới, bắt tôi mua cam để đổi lại, thật sự không biết thế nào vì tôi nghĩ có gì đâu, thành tâm là được. Mỗi lần cãi cọ, vợ nhắc đi nhắc lại chuyện cũ, ghim lại các việc đã qua.
Tôi ít nói, là dân kỹ thuật, trước khi nói thường suy nghĩ khá kỹ. Vợ nói tôi không lanh lẹ, có lẽ một phần tôi hay nghĩ trước khi nói và làm. Tôi cưng chiều vợ con. Trước khi có bầu, vợ chỉ nấu ăn hoặc đi chợ, còn lại việc nhà tôi làm hết. Từ ngày biết tin vợ có bầu, tôi không cho vợ làm gì hết, đưa đón vợ đi làm, đi ăn với công ty tôi cũng chở đi, thậm chí hộ tống vợ đi công tác xa hai lần. Vậy mà vợ vẫn nói tôi vô tâm. Đó là chưa kể bữa nào không đưa đón vợ được, tôi nói vợ bắt grab chứ không tự đi.
Vợ sinh xong, bà ngoại chăm 3 tháng rồi bà nội lên chăm con đến một tuổi, việc nhà tôi làm hết. Sinh xong hơn một năm vợ tôi cũng chưa làm gì, tôi không hề ý kiến hay than phiền. Có hôm tôi dọn nhà đến 22h, mẹ thấy tôi vất vả khi phải đi chợ, nấu ăn, dọn nhà, bảo sao tôi cực vậy, vợ không phụ gì à? Tôi luôn bênh vợ, nói vợ con mệt do đi làm sớm. Có lần vợ la mắng tôi trước mặt mẹ vì những điều nhỏ nhặt như không đăng ký thẻ thư viện, định mức nước…. Thấy vậy mẹ quyết định về sớm với bố, điều đó khiến tôi thấy rất buồn. Tôi luôn muốn đón bố mẹ lên ở nhưng mọi thứ đổ vỡ.
Tôi vẫn luôn hỏi thăm vợ, chỉ là chưa nhiều, thế nhưng tính tôi xưa nay vậy. Chỉ cần tôi thấy vợ chồng nắm tay, nằm ôm nhau là hạnh phúc rồi, vợ lại nghĩ khác. Có chăng điều tôi cảm thấy tiếc nuối nhất là để vợ đi làm sớm sau sinh, chỉ sau một tháng, do yêu cầu của công ty và khi đó nhà tôi cũng mới mua nhà nhưng thực sự chưa đến mức khó khăn quá. Tôi yêu cầu vợ ở nhà ít nhất hai ba tháng nhưng vợ nhất quyết muốn đi. Giờ vợ trách tôi do mua nhà nên phải đi làm sớm, lương tôi không đủ chi nếu vợ ở nhà hoặc nghỉ việc.
Một điều nữa, việc quan hệ vợ chồng từ hai năm nay hầu như rất ít, vợ nói mệt và không vui nên hầu như từ chối tôi. Một việc khác, gần đây vợ không ký hợp đồng với công ty, vẫn chưa kiếm việc mới, tôi cũng an ủi vợ từ từ kiếm, nghỉ ngơi đã, nhà mình chưa nghèo. Chúng tôi chuyển về nhà vợ để sống do mẹ tôi về quê, nhà đó tôi cho thuê. Không có ai trông con và đưa đón con đi học nên tôi đành chấp nhận cho con về ở tạm một thời gian.
Sau hai tháng, hôm nay vợ than phiền là cuối tuần ở nhà tôi không làm gì cả, không bảo vợ mua gì nấu ăn cho ông bà. Trong khi tôi trông con, vợ đi làm thứ 7 đến 15h mới về. Chủ nhật tôi dọn phòng, giặt đồ, dọn nhà vệ sinh, lau nguyên lầu mình ở. Vợ còn ý kiến cả việc tôi không cảm ơn hay mua gì cho các em của cô ấy khi họ trông phụ con mình (những lúc con chưa đi học hoặc ốm). Trong khi hàng tháng vợ tôi cũng gửi ông bà 5 triệu đồng tiền ăn, 2 triệu đồng tiền điện, rồi gửi hải sản ở dưới nhà tôi lên (nhờ mẹ mua giùm, mỗi tháng tầm 2 triệu đồng), lâu lâu tôi cũng mua đồ về ăn dù không nhiều. Tôi về đây đi làm xa, cách công ty 18 km, con lại bám kể từ khi mẹ tôi về, mãi sau này con mới theo vợ tôi. Tôi khá mệt nhưng cũng làm việc nhà như rửa chén, lau nhà chứ không ngồi không.
Hôm trước, vợ nói tôi pha nước nóng cho tắm nhưng tôi không làm, vợ khóc trong đêm và nói thôi ly hôn hoặc ly thân một thời gian. Tôi nghĩ vẫn còn tình cảm với vợ nhưng có lẽ không được như xưa sau những chuyện đã qua. Tôi sợ cố bên nhau rồi người tổn thương chính là con tôi. Điều tôi lo và buồn nhất chính là con, thương con vô cùng, sợ không được bên con mỗi ngày. Nhìn con, tôi không kìm được nước mắt, sợ con thua thiệt, tự ti khi thiếu cha hoặc mẹ. Tôi sợ ba mẹ phiền lòng, họ cũng lớn tuổi và bố mẹ vợ cũng rất tốt với tôi. Tôi phải làm sao đây?
Quang Hòa
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac