21
Th9
Tôi xuất thân gia đình làm nông, từ nhỏ ý thức cố gắng kiếm tiền; lớn lên học đại học thì vừa học vừa làm thêm; ra trường đi làm giờ hành chính, tối bán hàng tới đêm mới về, chỉ mong tích góp được ít để ba mẹ đỡ vất vả và lo cho gia đình sau này. Ngày tôi lấy chồng, ba khóc (lần đầu thấy ba khóc) dù tôi lấy chồng gần nhà và đã 28 tuổi mới lập gia đình. Tôi học và làm xa nhà mười năm thì quen biết chồng và quyết định về quê sống, một phần vì nhà tôi neo người, có mình mẹ ở nhà, 10 năm xa nhà, mỗi năm tôi chỉ về được hai lần.
Chồng tôi lúc quen hiền lành, chịu khó, tiết kiệm, gia đình đông anh chị em, không khá giả, còn vay tiền ngân hàng để chi tiêu. Cứ nghĩ cuộc sống khó khăn, hai vợ chồng cố gắng lo cho mái ấm của mình để sau này con không khổ như ba mẹ nhưng cưới chưa được bao lâu, anh thay đổi hoàn toàn. Vàng bạc cưới, tiền mừng, tiền lương, mọi thứ anh đều giữ trong khi trước cưới đã thống nhất hai đứa sẽ góp tiền lương hàng tháng dành dụm gửi tiết kiệm. Tôi sinh bé ở bệnh viện bốn đêm nhưng ba bé không ở được với hai mẹ con đêm nào, cũng không mua cho vợ được bữa ăn, ngày tạt vào tí thăm con rồi về.
Tôi biết mình đã lựa chọn sai người nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, chăm lo cho ba mẹ chồng và chồng, nghĩ có ngày anh biết thay đổi và quý trọng gia đình. Nhưng không, tiền anh làm thì anh giữ, không mua cho con được một bộ quần áo hay món đồ chơi nào, anh nói tôi làm có tiền tự lo cho con được, tiền của anh để anh làm việc khác. Vì tôi nói quá nên anh mới mua sữa, bỉm cho con. Ba mẹ vợ thấy anh đối xử không tốt với hai mẹ con có khuyên bảo anh nên quan tâm vợ con hơn, nhưng anh thẳng thắn tuyên bố không ở được thì ly hôn.
Tôi dọn đồ về nhà ngoại, lúc đi sữa, bỉm và đồ chơi của con, anh không cho cầm theo, vì như anh nói đó là đồ anh mua. Sau đó, qua người bạn, tôi được biết anh đem sữa của con đi bán lấy một triệu đồng, đồ chơi của con thì cho cháu. Anh làm cũng có tiền, không hút thuốc, tệ nạn gì hết chứ không phải thiếu thốn đến mức phải như vậy nhưng anh gia trưởng, muốn người khác theo ý mình, và tôi không làm ra nhiều tiền như anh mong đợi.
Từ ngày bước chân ra đi đến nay con 27 tháng tuổi, anh chưa hề hỏi thăm con một lời, cũng chưa một lần qua thăm, mua cho con món đồ chơi hay hộp sữa. Nhìn con thơ dại mà lòng đau lắm, con người bằng xương bằng thịt có trái tim nhưng sao lại đối xử con đẻ mình như vậy. Vì tôi chọn sai chồng nên giờ con không có gia đình trọn vẹn. Con còn bé chưa hiểu được sự thiếu thốn của một người cha, chứ mai này con lớn lên con đi học, sẽ nhận ra sự khác biệt và thiếu thốn. Sáng đi làm thấy mấy người bố chở con đi học, hoặc chiều về thấy ba mẹ chở con đi biển lại chạnh lòng cho con mình.
Kết thúc tình yêu ba năm và cuộc hôn nhân ba năm không trợ cấp cho con, ly hôn xong là người dưng nước lã. Chắc kiếp trước tạo nghiệt duyên nên kiếp này tôi phải trả. Giây phút này tôi còn đau lắm, thật sự rất đau. Sống lương thiện trời xanh ắt có an bài, tôi vẫn tin điều đó. Hy vọng hai mẹ con tôi sẽ cố gắng để vượt qua giai đoạn này và có nhiều bạn bè hơn. Cảm ơn các bạn lắng nghe.
Mai Chi
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac