08
Th9
Tôi kết hôn được 10 năm. Trong giai đoạn hôn nhân đó, chỉ một năm đầu cuộc sống khá êm đềm. Từ năm thứ hai trở đi, khi đã có con, tôi thấy tình cảm vợ chồng dần nguội lạnh, cho đến nay tình cảm tôi dành cho chồng gần như không còn nữa. Việc đó xuất phát từ những mâu thuẫn nhỏ nhặt. Lúc nào tôi cũng có cảm giác chồng không thương vợ, không bao giờ ưu tiên vợ con hàng đầu. Nhớ lại lúc mới sinh con được 10 ngày, tôi nhờ anh làm một việc nhỏ cho con, anh tỏ ra rất khó chịu. Tôi tủi thân, chỉ biết rơm rớm nước mắt. Đến mẹ chồng còn bảo anh rằng vợ mới sinh xong, đừng nói nặng lời.
Việc chăm sóc hai mẹ con tôi, mình mẹ đẻ tôi làm. Bà vừa chăm cháu, vừa cơm nước và làm công việc nhà. Vậy mà chồng tôi vô ơn, chỉ vì những chuyện nhỏ cũng nỡ làm mẹ buồn. Khi có bé thứ hai, chỉ vì hiểu lầm ý của mẹ tôi mà anh tỏ thái độ khó chịu với tôi, lúc đó tôi sinh bé được 3 ngày. Rồi những lúc bất đồng quan điểm, cãi vã, to tiếng, anh không ngần ngại cởi nhẫn cưới ném vào người tôi. Để anh làm việc nhà như rửa chén, lau nhà là không biết bao nhiêu lần chúng tôi cãi vã.
Sau này còn nhiều chuyện nữa nhưng tôi cứ lần lượt bỏ qua, giờ nghĩ lại thấy mình ngu ngốc, không biết yêu thương chính mình. Giờ cứ những lúc cãi nhau tôi lại có ý định chia tay nhưng bản thân quá mềm yếu, hết lần này đến lần khác tôi tự khóc rồi tự bình tĩnh lại. Không biết bao nhiêu lần trong 10 năm hôn nhân tôi vừa chạy xe ngoài đường vừa khóc thương thân. Có lẽ tôi quá yếu đuối.
Đỉnh điểm là khi tôi nghỉ việc, làm tự do ở nhà; gánh nặng kinh tế và việc chăm lo cho con đã bào mòn tâm hồn và thể xác tôi. Tôi bị rối loạn lo âu, dễ cáu gắt, hay trút giận lên con. Tôi thấy vì sống với người chồng như nên mình có vấn đề tâm lý. Nhiều khi tôi thấy thương con vì đã sinh ra trong gia đình bất hạnh, ở đó mẹ nó không được yêu thương và chia sẻ. Cảm ơn các bạn đã chia sẻ cùng tôi.
Nguyệt Hoa
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac