07
Th9
“Anh yêu”, em đã luôn gọi anh như thế anh nhỉ, thế nhưng từ bây giờ xin được cất nó tận sâu trong trái tim mình. Điều gì đã gắn kết anh và em 12 năm qua? Đó là tình yêu, sự quan tâm, thấu hiểu và cả sự chấp nhận, cố gắng vì nhau đúng không anh? Ngày ấy mình đã không đủ mạnh mẽ để bước qua nhau, lại nuông chiều cảm xúc để rồi dính lấy nhau, cùng trải qua bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn, thử thách và hạnh phúc. Đến giờ gần như mọi thứ đã dần ổn định nhưng sao trong lòng em cứ liên tục có những trận sóng mạnh vỗ vào tim. Mỗi lần như vậy em đau lắm.
Ngày mình đến bên nhau, em từng nói với anh, điều em sợ nhất đó là lòng ích kỷ của bản thân. Nếu ngày nào đó lòng ích kỷ trong em trỗi dậy, em sẽ dừng lại. Mười hai năm trước em đã không dừng lại mà chấp nhận đến sau, đi sau và mọi sự quan tâm ưu tiên dĩ nhiên cũng phải là sau cùng, đúng không anh? Giờ dừng lại có quá muộn không anh? Em biết sẽ rất khó khi giữa chúng ta bây giờ có quá nhiều sự ràng buộc, không như trước nữa. Điều quan trọng là tình cảm của mình cũng sâu nặng hơn trước rất nhiều, thế nhưng điều đó không có nghĩa là em cứ cố chấp và tiếp tục sai lầm để rồi phải chịu những cơn bão lòng hành hạ bản thân.
Em mệt rồi và thấy cần một khoảng thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về việc này, để anh không phải khó xử và em cũng không phải khổ. Em nghĩ cứ sống như hiện tại liệu có thật sự bình yên và hạnh phúc khi cả ba đều có những nỗi khổ riêng? Em đã chọn đến sau và đi sau thì sau bao lâu đâu có quan trọng anh nhỉ? Em sẽ dừng lại và chờ anh ở đây, sẽ không đi đâu hết và chờ khi nào trái tim anh có thể dành riêng cho em. Lúc đó em sẽ tiếp tục bước cùng anh dù khi ấy mình 70 hay 100 tuổi, ốm đau bệnh tật, em cũng nguyện một lòng với anh.
Em trân trọng quãng thời gian mình đã ở bên nhau và không bao giờ thấy hối hận vì được anh yêu thương, chiều chuộng, quan tâm. Em cũng yêu anh bằng cả trái tim và lòng chân thành. Mình dừng lại khi cả hai vẫn còn yêu sẽ tốt hơn là một sự đổ vỡ về tình cảm, làm mình hận thù nhau anh ạ. Anh không thể lúc nào cũng cân bằng được mọi thứ, không thể công bằng được trong một mối quan hệ như thế này. Em cố xóa đi cái cảm giác của người đến sau, còn anh lại phải làm những việc để bù cho tội lỗi của mình với gia đình. Thế nhưng điều đó lại làm cho em luôn thấy tủi thân và đau khổ dù có hiểu anh và chấp nhận hoàn cảnh của mình.
Em không chế ngự được lòng ích kỷ của mình nữa rồi. Sự hờn ghen luôn hành hạ em. Gần một năm nay, mọi thứ cảm xúc cứ thay nhau làm em mệt mỏi, anh cũng nhận thấy điều đó đúng không anh? Anh không nói ra em cũng không nói ra nhưng trong lòng hai ta đều không thật sự bình yên, chỉ cố gắng lấp hết để cho nhau được niềm vui. Thế nhưng những điều đó cũng không thể lấp đầy được khoảng trống cô đơn trong em và sự thiệt thòi mà đứa con bé bỏng, ngây thơ của mình phải gánh chịu.
Em muốn mỗi đêm có thể ôm con ngủ trọn giấc, không phải trở mình để thao thức, nhớ mong, chờ đợi và lau nước mắt khi tủi thân, hay chạnh lòng vì cảm giác của một người đến sau nữa.
Cảm ơn anh đã luôn yêu thương và bên cạnh em trong mọi hoàn cảnh những năm qua. Cảm ơn anh đã yêu thương, lo lắng và cho em có được sự trưởng thành như hôm nay. Em sẽ chờ anh ở đây. Anh hãy dắt cô ấy đi tiếp, khi nào đến đích rồi mà anh có thể, hãy quay lại nắm tay em, dắt em đi tiếp anh nhé. Nhớ rằng lúc đó đừng mang những tủi hờn và cũng đừng để em phải rơi nước mắt vì tủi thân hay chạnh lòng nữa.
Thanh Hằng
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac