04
Th9
Ở tuổi 45, tôi đã trải qua 20 năm hôn nhân. Cuộc sống hôn nhân ban đầu rất tốt vì vợ chồng tôi bằng tuổi, lại có nhiều kỷ niệm gắn bó từ thời sinh viên và cũng trải qua rất nhiều sóng gió đến ngày hôm nay. Tôi không xinh nhưng cũng chẳng quá xấu, không phải người khéo léo nội trợ giỏi giang. Tôi sống biết điều, tự chủ về kinh tế, không kiếm được quá nhiều nhưng thu nhập của cũng ổn, là mơ ước của nhiều người nên anh chưa bao giờ phải lo lắng về kinh tế gia đình. Chồng có học hành, bằng cấp tốt nhưng công việc khó khăn hơn tôi, thu nhập cũng không ổn định.
Vì thương chồng và không muốn gây áp lực cho anh, từ ngày cưới chưa bao giờ tôi đòi hỏi anh phải đóng góp chi phí gia đình. Mình tôi gần như cáng đáng toàn bộ, nhưng đó có vẻ là sai lầm của tôi. Anh cho rằng đó là hiển nhiên. Mỗi khi tôi hỏi để được quản lý tài chính của anh, anh luôn nói rằng tôi không có kiến thức tài chính. Rồi tôi từ bỏ, không muốn căng thẳng yêu cầu có trách nhiệm tài chính gia đình nữa. Tuy nhiên anh vẫn luôn miệng chửi đổng rằng “xã hội bất công, toàn người ngu kiếm được nhiều tiền, còn người giỏi không có cơ hội thể hiện tài năng”. Tôi chán, không muốn bàn cãi với những bất mãn cuộc sống của chồng.
Thương chồng khó khăn, muốn anh có vốn làm ăn, tôi đồng ý để anh bán căn nhà duy nhất của hai vợ chồng. Toàn bộ số tiền đó, tôi để anh tự quản lý chi tiêu, đầu tư mà không hề nghi ngờ hay can thiệp gì. Nhưng gần đây tôi phát hiện anh vụng trộm với một cô gái rất trẻ, chỉ hơn con chúng tôi vài tuổi. Anh cầu xin tôi tha thứ và hứa cắt đứt với cô bé đó. Tôi mềm lòng tha thứ để cả hai có cơ hội làm lại từ đầu.
Ban ngày anh bình thường nhưng cứ tối anh lại uống đến say nát (anh nghiện rượu bia nặng), tìm cách chửi bới, gây sự, trách móc, sỉ vả rằng tôi kiểm soát anh (anh làm việc xa nhà, cuối tuần mới về). Tôi cũng vậy, sẵn sàng sỉ vả anh. Trong lúc say, anh luôn lặp lại rằng sẽ tìm người phụ nữ thứ hai, thứ ba khác để ngoại tình chứ không phải người cũ nên tôi đừng hòng quản được anh, rồi thì tôi chẳng là gì với anh cả. Sáng hôm sau, anh coi như không có gì, bảo rằng không nhớ gì hết và trách tôi chấp người say, rồi lại làm tôi mềm lòng.
Vòng luẩn quẩn cứ tiếp diễn như vậy ngày qua ngày. Nhưng tôi cũng có lòng tự trọng mà. Thực sự tôi rất khổ tâm, bế tắc với mớ hỗn độn cuộc sống hiện tại. Tôi không dám chia sẻ chuyện anh ngoại tình với bất kỳ ai vì sợ làm anh mất mặt, bố mẹ chồng suy nghĩ và nhiều lý do. Rượu bia, anh tuyên bố không bỏ được. Tôi rất muốn ly dị, rời xa anh nhưng còn ba đứa con đang tuổi lớn, hơn nữa tôi vẫn còn thương anh. Tôi biết việc rời xa anh sẽ tốt cho mình nhưng chưa biết phải làm sao có đủ mạnh mẽ thoát khỏi anh. Tôi thực sự mệt mỏi và bế tắc quá. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Thu Hiền
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac