30
Th8
Tôi sinh ra trong gia đình ở vùng quê Bắc Bộ. Nhà tôi có 6 người: bố mẹ, anh trai, tôi và hai em trai. Hiện tại, anh trai lớn và tôi đã có gia đình riêng. Anh lớn có nhà riêng ở Hà Nội, còn tôi sống chung với bố mẹ chồng. Em út mới vào lớp một. Ở tuổi tiền mãn kinh, mẹ mới mang thai em, sau 4 tháng mẹ mới biết mình có thai. Hồi đó, chúng tôi đã động viên mẹ giữ cái thai, may mắn em sinh ra khỏe mạnh và thông minh.
Bố mẹ tôi đã có tuổi, làm việc tự do, thu nhập bấp bênh, trung bình 8-10 triệu đồng mỗi tháng, đủ để trang trải sinh hoạt gia đình. Bố mẹ có nhà ở khang trang, đầy đủ tiện nghi. Ngoài ra, họ có hai suất đất trị giá 2,5-2,7 tỷ đồng, một ít tiền, vàng gửi tiết kiệm.
Anh trai có nhà riêng ở Hà Nội, một phần nhờ bố mẹ tôi và bên vợ hỗ trợ. Vợ chồng tôi thu nhập khá tốt nên cuộc sống dễ chịu, chúng tôi chọn ở chung với nhà chồng để tiện chăm sóc con nhỏ. Hàng tháng, tôi đóng tiền điện nước đều đặn, thỉnh thoảng biếu bố mẹ tôi 2-3 triệu đồng để đóng học phí cho em út, mua thuốc thang và quần áo, đồ chơi cho em.
Tuy nhiên, nói đến cậu em trai thứ ba, mọi chuyện không hoàn toàn suôn sẻ. Em năm nay 26 tuổi nhưng sống lông bông, “ăn sung mặc sướng”, lười làm, chỉ biết phá hoại tiền của bố mẹ, bào mòn tinh thần của cả gia đình suốt 10 năm qua. Tôi không rõ em đã thay đổi vào lúc nào nhưng từ hồi học cấp 3, em bắt đầu giao du với những đối tượng xấu. Ban đầu em trốn học, phá phách, suýt ở lại lớp 10, rồi bỏ học hẳn khi lên lớp 11. Bố mẹ tôi khuyên nhủ, em lại đòi đi làm, làm được một thời gian là chán và muốn quay lại học.
Lúc đó, tôi học đại học năm thứ hai, phải cùng mẹ đến gặp hiệu trưởng để xin bảo lưu kết quả học tập cho em. Sau đó, em đi học lại lớp 11 rồi bỏ và nghỉ hẳn. Em bắt đầu chuỗi ngày ăn chơi lêu lổng, vay nặng lãi, khiến bố mẹ tôi phải trả nợ thay. Nhà tôi trong 10 năm qua luôn trong tình trạng nợ nần, từ vài triệu đến vài trăm triệu đồng, đều do em gây ra. Em hứa hẹn thay đổi, chăm chỉ làm ăn nhưng chỉ được một thời gian lại “ngựa quen đường cũ”.
Tôi còn nhớ giai đoạn 2015-2020, khi nhóm cho vay nặng lãi hoành hành, nhà tôi bị chúng quấy phá, thậm chí hắt chất bẩn vào nhà. Ngay cả trong đám cưới anh trai rồi đám cưới tôi, chúng đến phá đám. Bố mẹ muốn buổi lễ được trọn vẹn nên lại đứng lên trả nợ. Em lại chuyển sang mượn xe, mượn điện thoại của người khác đi cầm đồ. Bố mẹ quyết không trả nợ cho em nữa. Người ta đến nhà đòi, bố mẹ đành trả nợ thay.
Tôi đã chuộc xe của mình hai lần, tổng cộng 50 triệu đồng vì em cầm cố để có tiền ăn chơi. Mười năm nay, gia đình tôi chưa có cái Tết trọn vẹn vì năm nào cũng có người đến đòi nợ, không khí gia đình ảnh hưởng nặng nề. Tôi nhiều lần khuyên bố mẹ mặc kệ em nhưng em rất dẻo miệng, về nhà xin lỗi, hứa hẹn rồi đâu lại vào đấy. Lần này, em đi được ba tháng rồi, hết tiền ăn tiêu lại vay người nọ người kia, lừa cả anh em, chú bác để vay tiền. Số tiền không nhiều nhưng tôi rất ngại với bạn bè khi phải đứng ra trả nợ thay.
Hai tuần trước, bố bị tai biến nhẹ, nằm viện 7 ngày. Em biết tin nhưng không một lời hỏi thăm, lại lấy cớ vay tiền và mượn xe để vào thăm bố. Đến nay, xe đã bị cầm, bạn của nó nhắn tin đòi trả, còn mẹ bạn đến nhà tôi nói lời lẽ rất khó nghe. Bố mới ốm dậy nên rất buồn, mẹ cũng vậy. Tôi khuyên bố mẹ báo công an để giải quyết nhưng mẹ sợ ảnh hưởng đến công việc của mấy anh em và em út đang đi học.
Tôi thực sự không biết làm sao giải quyết tình huống này. Mong các bạn tư vấn để gia đình tôi xử lý một cách hài hòa mà không ảnh hưởng đến em út và danh dự của gia đình. Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết này.
An Nhiên
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac