02
Th1
Anh!
Bây giờ là mấy giờ em cũng không biết nữa. Tiếng đồng hồ kêu tích tắc trong đêm dội vào lòng em những đau xót lạ kỳ.
Em chỉ còn đúng một đêm nay để thưởng thức hương vị của đêm. Nhưng em không thấy mùi gì cả. Chỉ thấy mùi cồn ête của bệnh viện. Nó làm em nôn nao tới mức phải giúi vào tóc chị gái để ngửi hương dầu gội.
Anh!
Đêm có lẽ đã khuya rồi vì em không còn thấy mẹ đi đi lại lại ngoài cửa phòng em nữa. Hà Nội giờ này thế nào? Cây bằng lăng đầu ngõ còn nở nhiều hoa nữa không. Ước gì ở nhà em sẽ kéo Tổ khúc bốn mùa lần cuối. Hộp đàn của em nằm đó sẽ cô đơn lắm đây!
Ngày mai, 3 giờ chiều em sẽ lên bàn mổ. Nhiều dự cảm chẳng lành đã đến với em. Lâu lắm rồi em không có người bạn nào để tâm sự. Thời gian vừa rồi nói chuyện với anh trên yahoo làm em thực sự cảm động. Nhưng anh biết không, những ngày cuối này em chỉ muốn nói sẵng với anh, chỉ muốn làm cho anh ghét em bởi em biết anh yêu em càng nhiều thì sau này đau khổ càng lớn!
Em biết rằng em khó mà qua khỏi. Nhiều lúc nói chuyện em rất muốn nói rằng em cũng vậy, em cũng xao xuyến bồi hồi. Nhiều lần em ngồi đợi anh lên mạng cả ngày lẫn đêm. Có khi gặp được để nói chuyện rồi thì em lại kiếm cớ không nói chuyện nữa bởi em khóc nhiều đến mức tưởng người em tan thành nước mất rồi!
Có những đêm em thấy bồi hồi, muốn: Xin anh, anh như cơn ngủ
Ru em, đưa em vào mộng…
Anh có biết nói chuyện với anh cho em nhiều cảm xúc thế nào không? Em tưởng như trái tim vốn đã đông cứng của em lại cựa quậy. Nhưng có ích gì đâu, trái tim ấy chỉ vài hôm nữa thôi là chẳng còn đập được nữa. Vậy thì níu kéo anh để làm gì, nói yêu anh để làm gì, gặp gỡ anh để làm gì…Nếu như tất cả chỉ làm anh thêm đau khổ khi em không còn nữa.
Tiếng đồng hồ tích tắc trong đêm gợi nhớ mối tình đầu đã tuyệt vọng của em với một người sinh năm 1977. Muời năm qua, không ít lần em đã trách người ấy:
Khi nỗi buồn vò xé trái tim tôi
Người không tới chia cho tôi một nửa
Khi khổ đau đè nặng tâm hồn tôi
Người không đến cùng dang tay đỡ
Khi cuộc đời tôi dang dở
Người ở nơi nào? Người ơi…
Người không tới chia cho tôi một nửa
Khi khổ đau đè nặng tâm hồn tôi
Người không đến cùng dang tay đỡ
Khi cuộc đời tôi dang dở
Người ở nơi nào? Người ơi…
Nhưng bây giờ em lại ngàn lần cầu chúc cho người ấy hạnh phúc. Cũng như giờ này em mong cho anh hạnh phúc.
Mặc dù trong những đêm dài đằng đẵng lo sợ cho số kiếp khốn khổ của mình em đã nhớ anh đến quay quắt. Nỗi nhớ của người đàn bà lỡ dở mới hai bảy tuổi đầu đang đợi chờ cái chết.
Anh đến em không như cơn gió thoảng.
Không gắt gay như ánh mặt trời
Không mơ màng như trăng khi mờ tỏ
Không nhiệt cuồng như lửa sục sôi!
Em nhớ anh.
Như hè về nhớ những trận mưa rào,
Nhớ tiếng sét chói tai, nhớ nhập nhoằng ánh chớp
Em nhớ anh
Như cây đông nhớ rét
Nhớ đến quắt gầy, đến nâu sạm làn da
Em nhớ anh
Như mùa thu nhớ lá vàng
Rụng rơi đầy mặt đất
Như trăng thu cuối tháng nhớ võ vàng…
Nỗi nhớ của người đàn bà lỡ dở
Có lẽ nào không thấu ở trần gian?
Em viết những dòng cuối cùng này cũng sẽ không gửi tới anh. Cũng như có lẽ em sẽ không bao giờ nói yêu với ai cả.
Muộn mất rồi và làm đau nhau thì có gì hay đâu. Tối nay, chị gái dấu mẹ mang vào phòng một chai rượu. Hai chị em cùng hí hửng uống. Chị vuốt tóc em và bảo: Uống đi, em gái ngoan à, không thì chết lại không biết cảm giác say nó thế nào đâu!
Chị nói rồi khóc. Uống rồi lại cười. Rồi hai chị em lăn ra ngủ. Nhưng em chỉ ngủ được một lát lại trở dậy uống một mình
Một ly này em uống cho em
Uống nỗi buồn đắng ngắt
Uống nỗi cô đơn hoà trong nước mắt
Một ly này – em dốc cạn cho em!
Một ly này em lại rót cho em
Có chị nào không? – Mấy trăm năm về trước
Hãy cụng cùng em – một ly mặn chát
Có lẽ nào khô khát – chỉ mình em?
Một ly này – Một ly này nữa thôi
Còn rượu nữa đây, đầy thêm chút nữa!
Ai đã thắp – trong em ngọn lửa
Ai mang đi, còn lại đống hoang tàn?
Còn rượu nữa không? Một ly nữa đầy tràn
Đồi lau lách hoang vu không chịu nổi
Phố ồn ã, dửng dưng không tiếng gọi
Mây trắng giữa trời
Chao đảo
Ngả nghiêng say!
Em uống cho đến khi nghe tiếng bước chân của mẹ thì vội vã tắt điện chui vào chăn. Nhưng dỗ mình cách mấy em cũng không ngủ được. Em lại dậy mở lap và viết cho anh những dòng này dù rằng chắc chắn em sẽ không gửi cho anh. Nước mắt thấm xuống ngón tay. Những ngón tay gầy guộc ngày mai ngày kia sẽ chẳng còn được gõ bàn phím nữa!
Hai mươi bảy năm sống trên đời, em nợ mẹ cha nhiều quá…Gần đây, em lại nợ cả anh Vũ và cả các anh chị em trong box thơ đã ngày đêm quan tâm an ủi em. Em đã định không phẫu thuật nhưng em vẫn mong chút hy vọng cuối cùng đến được với mình. Em muốn được trở về giữa những người yêu thương em!
Anh!
Chàng trai mà em chưa biết mặt. Khoảng cách của mình về tâm hồn đã gần lắm rồi, nhưng em vẫn phải từ giã anh và giấu kín những suy tư này trong lòng, bởi em biết, ngày mai của anh còn ở phía trước nhưng ngày mai của em thì đã khép lại rồi!
Chỉ xin dám gặp anh ở trong mơ và yêu người ở trong mơ để không làm tổn thương tới người! Nhưng anh ơi, thời gian càng ít, em lại càng không thể dỗ mình vào mơ bởi những lo sợ cứ đè lên nức nở.
Đêm đã gần sáng rồi…Bóng hình trong mơ của em, anh hãy bình an và phải sống hạnh phúc nhé. Và xin anh hãy đừng yêu em. Kẻo nỗi đau sẽ làm anh phải khổ…mà đó lại là điều em không muốn…
Chỉ là chiếc bóng trong mơ
Mà cho biết đến bao giờ nguôi quên?
Phải đâu như nỗi khát thèm
Quả cao khôn hái lại đem dãi dầu?
Biết là cho đến mai sau
Tơ vương như đã quàng vào mênh mang
Biết rằng – thương cũng dở dang
Biết rằng – yêu cũng lỡ làng cả thôi!
Biết mình – phận bạc như vôi
Đời xanh như lá, miệng người như dao
Biết rằng – đất thấp, trời cao
Ta xin người – hãy ngăn rào, cấm sân!
Mà cho biết đến bao giờ nguôi quên?
Phải đâu như nỗi khát thèm
Quả cao khôn hái lại đem dãi dầu?
Biết là cho đến mai sau
Tơ vương như đã quàng vào mênh mang
Biết rằng – thương cũng dở dang
Biết rằng – yêu cũng lỡ làng cả thôi!
Biết mình – phận bạc như vôi
Đời xanh như lá, miệng người như dao
Biết rằng – đất thấp, trời cao
Ta xin người – hãy ngăn rào, cấm sân!
Tạm biệt tình yêu chưa một lần gặp mặt của em.
Quên em đi nhé. Hãy thật thanh thản và hạnh phúc!
P.H.H. Thương
Tôi và chị cả đã trao đổi nhiều lần nhưng vẫn không biết chị T tôi viết bức thư này cho ai. Cuối cùng, tôi post lên đây để mọi người cùng đọc những dòng tâm sự cuối cùng của người chị tài hoa mà bất hạnh của tôi.
Thằng con trai như tôi chỉ biết vòi vĩnh tiền cha mẹ. Ở phương trời xa tôi mong chị tôi tỉnh lại. Mong nhân vật anh đọc được những dòng này và hiểu được chị tôi.
Chị ơi, em sẽ cố gắng học để không phụ lòng bố mẹ và chị. Chị đã hy sinh cho em nhiều quá. Trong những đêm trượt dài trên sự ăn chơi, em có biết đâu những dòng nước mắt của chị.
Giờ thì em hối hận rồi. Chị ơi! Em sẽ làm tất cả để có thể lại thấy chị cười!
Khi em đọc những dòng chị viết: Xin đừng khóc nữa Mẹ ơi! Em thấy mình thật khốn nạn. Em vẫn vô lo đi chơi khuya để mẹ bắt chị phải đi tìm. Em đòi bằng được đi du học..Em vần vũ trong những cuộc chơi với bạn bè…em có biết gì đâu!
Chị thương ơi,xin chị tha lỗi cho thằng em trai khốn nạn của chị!
Khi chị Thương sang TQ phẫu thuật tôi đã dời quê hương được mấy ngày. Trong những ngày trượt dài trong sự ăn chơi, tôi không hề biết gì về những đau khổ của chị tôi, chỉ tưởng rằng chị khỏi chân thì lại đi du lịch cùng mẹ.
Có lần nói chuyện với một anh bạn chị tôi trên LX anh có nói bóng gió điều gì đó nhưng khi tôi gặng hỏi anh lại không nói gì cả. Chỉ đến một hôm thằng bạn bên hàng xóm nhắn tin hỏi tôi là sao chị T lại viết bài “Xin đừng khóc nữa Mẹ ơi”, hỏi tôi rằng chị bị bệnh gì thì tôi mới ngớ người ra.
Tôi đã trách móc mọi người ko cho mình biết nhưng có lẽ trách bản thân nhiều hơn. Khi đọc những dòng chị viết cho mẹ tôi đã khóc.
Hôm qua tôi điện về cho mẹ tôi, người chỉ nói hai câu: Con biết rồi à. Con biết mình có lỗi là được rồi, biết thế thì gắng mà nên người.
Chưa bao giờ tôi nghe giọng Mẹ tôi lại có cái gì vừa thản nhiên lại vừa tột cùng đau khổ như thế. Tôi muốn người đọc được những dòng này nhưng lúc này tôi chưa dám gửi…chỉ mong những điều may mắn nhất thượng đế sẽ dành cho chị tôi!
Xin đừng khóc nữa Mẹ ơi!…
Phan H. Huyền Thương
——————————————————————————–
“Xin đừng khóc nữa mẹ ơi
Ngày mai con đã về nơi ông bà
Ngày mai con chẳng ở nhà
Hàng trầu để héo, cau già rụng rơi…
Mẹ ơi ! Con muốn mẹ cười
Từ nay mẹ mãi thương người khổ đau
Con người ai cũng như nhau
Biệt ly là chuyện trước sau thôi mà…
Mẹ chẳng bao giờ có thể đọc được những dòng tâm sự của con. Đêm qua, khi mẹ đã ngủ rồi, con lại trở dậy nhìn mẹ thở đều đều trong giấc ngủ.
Ngày con bé, những đêm con ốm sốt, có lần bị lên sởi, mẹ cũng suốt đêm ngồi trông con như vậy!
Ơn sinh thành, ơn dưỡng dục, con nào đã làm được gì!…
Mẹ sinh ba chị em chúng con, mẹ tần tảo gây dựng cơ nghiệp, mẹ chắt chiu cho ba và chúng con. Mẹ chẳng dám khóc trước mặt con, cứ đợi con ngủ rồi, mẹ mới gọi về để nói chuyện với ba.
Con lúc đó cũng ngủ rồi. Con ngủ sớm để làm mẹ vui, con nằm nghiêng vào phía trong tường. Nước mắt con cũng thánh thót khi nghe giọng mẹ nghẹn ngào trong thì thầm gọi về cho ba. Lúc đó, con chỉ muốn ngồi dậy ôm mẹ và nói, như anh N.N.S nói với mẹ anh ấy: “Xin đừng khóc nữa mẹ ơi!…”
Bố mẹ muốn con vui, con cũng tỏ ra rất hợp tác. Nhưng ngay từ đầu con cũng đoán ra rồi mẹ ạ.
Con gái mẹ, mẹ cho một hình hài đẹp đẽ, mẹ cho một trí tuệ sắc sảo, mẹ cho một trái tim đa cảm,…mẹ cho nhiều quá, mà con đã làm được gì cho mẹ!
Bằng tuổi con, người ta đã gia đình yên ấm. Đã có thể đưa con về chơi thăm bố mẹ như người ta vẫn nói, đi “nhà ngoại” chơi! Vậy mà con, xoè bàn tay ra, con chẳng thấy con làm được gì cho cha mẹ, cho bạn bè, cho những người yêu thương con…
Ngày hôm qua khi hai mẹ con mình dạo trên phố, khi nhìn vào một tiệm áo cưới, hình ảnh cô ma nơ canh ngạo nghễ diện bộ áo cưới cổ viền cườm lóng lánh, con bất giác nhớ lại lời mẹ nói: Mong muốn của đời mẹ là nhìn thấy hai đứa con gái mẹ rạng rỡ trong váy cưới về nhà chồng!
Con cúi xuống trong nỗi tủi hổ. Mong muốn của mẹ bình thường như bao người mẹ khác mà sao con lại thấy nghẹn thế này. Mười tám tuổi, con đuổi theo tình yêu như cái bóng ven đường, không hề nhìn lại những giọt nước mắt khốn khổ của mẹ cha.
Mười tám tuổi, con bỏ chạy khỏi bệnh viện trong lòng thầm gào lên những lời oán trách mẹ. Con chạy theo người, có nghĩ đâu đến công mang nặng đẻ đau…Có biết đâu, mình đau một, mẹ cha còn đau gấp mười…
Đã gần mười ngày nay, đêm đêm mẹ nằm vuốt tóc con, như ngày nào con còn rất bé…Sớm sớm, mẹ dậy mua đồ ăn sáng cho con…Ngày ngày, mẹ đưa con đi dạo chơi…Mẹ cười, ước gì con có thể mãi mãi thấy nụ cười đẹp đẽ của mẹ như vậy!
Ngày xưa còn bé, có lần con đã ngốc nghếch ghen tuông. Ba gọi chị Trinh là cục vàng, đi đâu về cũng phải tìm chị…Mẹ thì gọi cu Linh là thằng giống…Con ở giữa, nhiều lúc ngơ ngác và câm lặng, con nghĩ ba mẹ không yêu con nhiều…và như vậy con lớn lên. Đôi khi hờn tủi.
Nhưng giờ đây con mới hiểu, ai cũng là khúc ruột của mẹ cha. Sao mẹ cha có thể không thương mình cơ chứ! Chỉ có con cái quên cha mẹ, chứ mẹ cha có bao giờ quên mình đâu!
Hôm qua cùng mẹ đi chơi, con mới thấy sao cuộc đời còn đẹp như vậy. Đi dưới những tàng cây của TQ con nhớ tới hai câu thơ trong Bài thơ tình ở Hàng Châu:
Lá phong đỏ như mối tình rực lửa
Hoa cúc vàng như nỗi nhớ dây dưa…
Như thế đấy, con đã đi giữa cuộc đời này mà sao không hiểu hết tấm lòng cha mẹ. Giờ đây, có ai còn như con:
Mẹ cha thì nhớ thương mình
Mình đi thương nhớ người tình xa xôi!
Mình đi thương nhớ người tình xa xôi!
Mẹ ơi, thế giới này còn tươi đẹp biết bao. Con lúc này không biết nói gì với mẹ nữa, chỉ biết đi bên cạnh mẹ, mong mẹ luôn mỉm cười, đừng quá suy nghĩ vì một mình con. Mẹ còn ba, còn chị Trinh và cu Linh, còn trách nhiệm dâu trưởng phải ghánh vác…
Đêm đêm, con muốn lau đi dòng nước mắt của mẹ và nói với mẹ như anh N.N.Sơn nói với mẹ anh ấy:
Xin đừng khóc nữa Mẹ ơi!
Giờ phút chia biệt tới rồi con đi
Anh em bầu bạn chú dì
Từ nay nhờ cậy những khi mẹ buồn
Con biết là lệ sẽ tuôn
Nhưng mà con muốn mẹ luôn mỉm cười
Mẹ ơi ! ly rượu tình người
Cho con được cận, được mời mẹ yêu!…
Với các bạn, (các bạn ơi, mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng này!), xin nhắn với các bạn:
Ai còn mẹ
Xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn
Lên mắt mẹ,
nghe không…
Xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn
Lên mắt mẹ,
nghe không…
(Kinh Phật)
T.Quyến 6.6.11
haizzzzzz mong thuơng sớm trở về khoẻ mạnh.
Hay minhd cũng bị bệnh gì đó thập tử nhất sinh nhỉ ? Ung thư chẳng hạn ?
Tại sao lại nói lời kỳ quặc như thế. Hãy cảm ơn trời là mình còn đc khoẻ mạnh, cô gái ạ
Riêng mình thì thấy bạn Linh post thư của T lên là rất đáng đấy. Một bức thư thật sự xúc động và rất ý nghĩa
Bạn T ơi hãy gắng lên, hãy vượt qua chính mình, bạn nhé.
Hạnh phúc không bỏ rơi người luôn lạc quan và cố gắng đâu.
Bạn T ơi hãy gắng lên, hãy vượt qua chính mình, bạn nhé.
Hạnh phúc không bỏ rơi người luôn lạc quan và cố gắng đâu.
hi
Bạn biết, mà bạn xin nic yahoo tôi bạn ko nói,vậy bạn xin để cho đẹp ah?Tôi biết bạn là em trai ng ta.Hoaithuong có nói với tôi tất cả,sai lầm nối tiếp sai lầm.Chắc bạn ko biết nỗi đau mà phải trôn chặt đâu nhỉ? bạn hãy tự tìm hiểu đi.
Cầu mong cho cô ấy sớm lành bệnh !
hi
Em gửi anh nic Ya,a muốn nói chuyện với em,pm inbox.Em ko phải trách mình đâu,chị em là người luôn nhân về mình mọi thiệt thòi mà.Em hãy làm gì đó xứng đáng với chị
Cầu mong chị em sớm lành bệnh
Em ko biết chia sẻ ở đây những ji nhưng bây giờ em chúc cho chị ý lành bệnh là đầu tiên đã … Còn với em , em cũng đang rất đau khổ , em buồn và muốn được thanh thản anh ạ …. Chúc anh sớm liên lạc được với chị … em cầu chúc mọi điều tốt đẹp và may mắn cùng lúc đến với nhiều người …. Có lẽ em sắp phải xa diễn đàn rồi …. Em sợ vào đây , sợ phải sống với mặt trái của mình ….
Trước nay TT hầu như không vào box nhật ký hay box truyện đọc bài , nhưng khi đọc bức thư của hoaithuong.choanh ” Xin đừng khóc nữa mẹ ơi ” TT cảm thấy thật sự xúc động . Ôi cuộc sống vẫn biết sinh diệt vô thường , nhưng chẳng ai có thể dửng dưng mà không nghẹn ngào trước giây phút sinh ly tử biệt :
“Xin đừng khóc nữa mẹ ơi
Ngày mai con đã về nơi ông bà
Ngày mai con đã về nơi ông bà
Một câu thơ cũng là một lời bi ai của người con nhắn gửi cho người mẹ , chợt nhớ đến một nhà thơ tài hoa :
Bây giờ con chẳng còn gì
Cúi đầu lạy mẹ con đi về Trời
( Đồng Đức Bốn )
Cúi đầu lạy mẹ con đi về Trời
( Đồng Đức Bốn )
Những ngày này , một người bạn , người em gái của TT cũng đang phải sống trong lo âu , đang phải chịu đau khổ , vẫn từng giờ chiến đấu với tử thần để giành giật lại sự sống cho người cha thân yêu đang lâm trọng bệnh . TT rất buồn và thương người em gái đó , và nỗi buồn như càng được cộng hưởng thêm khi hôm nay vô tình đọc được bức thư dự thi này .
Trông người lại ngẫm mình , thấy càng buồn vì chưa tận hiếu với cha mẹ , nhiều lúc vẫn còn làm cha mẹ buồn phiền . Xin được trích dẫn hai câu thơ của nhà thơ Đồng Đức Bốn thay cho lời kết :
Trở về với mẹ ta thôi
Lỡ mai chết lại mồ côi dưới mồ
Lỡ mai chết lại mồ côi dưới mồ
Xin chúc ca phẫu thuật thành công và hoaithuong sẽ sớm hoàn toàn bình phục !
Mọi người trong lx sẽ giành thời giang cầu nguyện cho chị của bạn vượt qua khó khăn
Dù gì đi nữa thì cũng không được mất lòng tin vào cuộc sống nhé.
Rồi chị H.Thương sẽ về với mọi người.
Cố lên chị…………..!
Dù gì đi nữa thì cũng không được mất lòng tin vào cuộc sống nhé.
Rồi chị H.Thương sẽ về với mọi người.
Cố lên chị…………..!
Gửi em Hoaithuong và người thân!
Mấy hôm vừa rồi bận công tác cùng việc bận không có thời gian vào trong LX. Hôm qua tôi có vào và đọc được những dòng tâm sự của Hoài Thương thực sự qúa xúc động vào đau lòng.
Dẫu sao cũng phải cảm ơn em Linh đã post lên đây để sẻ chia và có ý dành cho chủ nhân của bức thư ngỏ này.
Tôi viết lên những dòng này bởi vì tôi chính là chủ nhân của bức thư. Có lẽ từ bé đến nay tôi chưa từng viết một bức thư nào, và tính cách không lãng mạn thậm chí còn khô khan có lẽ do đặc tình ngành nghề và học văn thì rất dở. Tôi làm thơ và tham gia vào trong diễn đàn là do một người anh có Nick EM _BIET_EM_SAI động viên làm thơ trong top chơi vui cùng anh em để xả stress là chính.
Cũng qua box thơ của a e box truyện và có nick …1977 nên Hoai Thuong ban đầu cũng có ấn tượng và làm quen cùng một số a em trong này.
Mặc dù chưa một lần gặp mặt nhau nhưng Hoai thuong thực sự là một nỗi xúc động lớn, một người bạn, người em, người tri kỷ… rất ngoan hiền dịu nữ tính và tài hoa, rất yếu đuối, nhưng cũng rất nghị lực, và cũng rất thơ ngây vì tôi nhớ một lần HT ấp úng mãi mới hỏi một câu
“Anh ơi em nghe mọi người nói là Rau vậy rau là gì?” tôi nghe nghĩ cô này thử mình hay sao? Nên mới trả lời đại mặc dù mình cũng cũg chưa biết định nghĩa như thế nào: “rau là người cho sexx free không mất tiền và an toàn” thế là dãy nảy lên nhiều căn cứ khác mới biết là cô này khôg biết gì thật.
Nói vậy cho đỡ không khí buồn ảm đạm quá thôi. Thực sự hầu hết anh em quen biết HT trong này đều có chung một mong muốn một điều rằng: mong HT qua khỏi hiểm nghèo. Tôi cũng chưa kịp tìm hiểu hỏi được thông tin của Thương nhưng với những thông tin đọc được tự tôi có một cảm nhận. Những điều tôi muốn nói có lẽ viết qua giọng văn sẽ khó khăn hơn. Vì vậy tôi viết một bài thơ để giãi bày tâm sự, đây là bài thơ thứ 2 tôi viết cho Thương bài thơ đầu tôi sẽ post cuối bài này.
Những lời viết trong thư để ngỏ
Anh đã đọc hiểu rõ tình em
Tình yêu em mãi đi tìm
Tìm ra đúng lúc com tim héo gày
Anh đã đọc hiểu rõ tình em
Tình yêu em mãi đi tìm
Tìm ra đúng lúc com tim héo gày
Cuộc đời em đong đầy tủi phận
Khóc mà chẳng trút hận đi đâu
Khổ tâm pha nét âu sầu
Xinh tươi nhưng vẫn thoáng mầu đắng cay
Số phận đời thường hay nghiệt ngã
Những nỗi buồn tưởng đã qua đi
Giờ sao nhuốn cảnh chia ly
Lệ tuôn nuốt ngược sầu bi đoạn trường
Kiếp hồng nhan thường thường chịu khổ
Người hiền sao phận số không may
Trời cao có thấu phận này
Cầu xin chiếu cố tháng ngày dương gian
Biết bệnh mình oán than chẳng nổi
Chỉ sẻ chia chung với mọi người
Chia xa mà vẫn nhoẻn cười
Tâm hồn tươi đẹp cùng lời yêu thương
Em! Hoài Thương mãi vương nỗi nhớ
Sao giờ vẫn sợ khổ cho anh
Tình yêu trao rất chân thành
Dẫu là tình muộn vẫn dành trao em
Vì muốn trao em thêm nghị lực
Khi bên anh buồn bực vợi mau
Chỉ sợ khoảng cách, nỗi đau
Ngày đi có biết mai sau trở về?
Giờ biết em cơn mê chưa tỉnh
Cũng chẳng thể biết tính ra sao
Thương em nước mắt trực trào
Nếu mơ có thể được vào ôm em
Em tỉnh đi ngày đêm anh đợi
Đừng dứt đi mấy sợi tơ tình
Nhân gian vẫn nặng nghĩa tình
Chị Trinh cùng với em Linh hóng hoài
Đừng để tiếng bi ai ở lại
Vẫn còn tiếng thơ dại cần em
Bố mẹ thao thức đêm đêm
Thấm thêm sầu muộn, bạc thêm mái đầu
Rồi sẽ có tinh cầu mầu nhiệm
Anh tin rằng sẽ nghiệm với em
Phật bà nghìn mắt thấu đêm
Nghìn tay nâng giúp để em trở về
Về nhé em! lời thề còn đó!
Đừng để trôi theo gió cùng mây
Về đi sớm tối sum vầy
Người thân bạn hữu đêm ngày ngóng trông
Bút cọ khô để không chẳng đ*ng
Vĩ cầm kia chẳng dụng chiều mưa
Phôi pha, tổ khúc bốn mùa
Vẫn mong được tới cười đùa đoàn viên
Cánh hoa ban vùng biên cũng đợi
Muốn má em áp với nụ cười
Nắng vàng hoà quện vui tươi
Hoa trao sức mạnh cho người nhớ không?
Với ý thơ tiếng lòng gửi gắm
Dẫu mộc mạc nhưng thắm tình trao
Ngồi đây xúc động nghẹn trào
Dù chưa gặp mặt dạt dào tâm giao
Dẫu biết tình mới trao nức nở
Để làm em thấy nợ với anh
Nhớ anh quay quắt mà đành
Anh đâu muốn khổ để dành riêng em
Nỗi sẻ chia thân quen anh nhớ
Để giờ đây bỏ dở chơi vơi
Ôi chao phận số cuộc đời!
Tâm tư trầm lặng cảm lời tình thư!
Tặng Người con gái hoa ban
Hoa ban cánh bướm rập rờn
Rừng xanh hoa trắng gió vờn má ai
Nắng vàng nhẹ ánh ban mai
Đậu trên cánh lá hoa cài tóc mây
Nụ cười toả nắng ngất ngây
Rừng xanh theo hát vui đầy mộng mơ
Dừng chân bỗng chốc ngẩn ngơ
Người cùng cảnh vật nên thơ tiếng lòng
Hoa ban luôn mãi trông mong
Tay ai vịn khẽ một lòng thuỷ chung
Hoa vui thích thú vô cùng
Cành hoa, tóc búi làm bừng sắc xuân
Bỗng yêu ban trắng bội phần
Hoa sao giản dị trắng ngần không tan
Cùng mây với núi ngút ngàn
Cho ai say đắm đầy tràn niềm tin
Tình hoa trong trắng mãi in
Thuỷ chung son sắt vẫn nghìn năm qua
Đông về dồn nhựa nuôi hoa
Xuân sang bừng nở hoa và chồi non
Dù cho nước chảy đá mòn
Cheo leo vách đá vẫn còn nở hoa
Sức cây mạnh mẽ vươn xa
Qua bao đỉnh núi bao la đại ngàn
Lá ban tình cảm chứa chan
Trái tim hai quả luôn tràn tình yêu
Hoa ban giản dị không kiêu
Tràn dâng hạnh phúc muôn điều cho hoa
Rừng xanh hoa trắng gió vờn má ai
Nắng vàng nhẹ ánh ban mai
Đậu trên cánh lá hoa cài tóc mây
Nụ cười toả nắng ngất ngây
Rừng xanh theo hát vui đầy mộng mơ
Dừng chân bỗng chốc ngẩn ngơ
Người cùng cảnh vật nên thơ tiếng lòng
Hoa ban luôn mãi trông mong
Tay ai vịn khẽ một lòng thuỷ chung
Hoa vui thích thú vô cùng
Cành hoa, tóc búi làm bừng sắc xuân
Bỗng yêu ban trắng bội phần
Hoa sao giản dị trắng ngần không tan
Cùng mây với núi ngút ngàn
Cho ai say đắm đầy tràn niềm tin
Tình hoa trong trắng mãi in
Thuỷ chung son sắt vẫn nghìn năm qua
Đông về dồn nhựa nuôi hoa
Xuân sang bừng nở hoa và chồi non
Dù cho nước chảy đá mòn
Cheo leo vách đá vẫn còn nở hoa
Sức cây mạnh mẽ vươn xa
Qua bao đỉnh núi bao la đại ngàn
Lá ban tình cảm chứa chan
Trái tim hai quả luôn tràn tình yêu
Hoa ban giản dị không kiêu
Tràn dâng hạnh phúc muôn điều cho hoa
Ngày đầu mới biết Thương tôi đã viết bài này giờ post lại thôi. Nick yahoo: Hoaban sẽ mãi chỉ có mình Thương! Mãi mãi là như vậy!
Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng. Mặc dù đau lòng nhưng tôi nghĩ như vậy là đúng nhất. Khi tôi đọc tập nhật kí và những bài thơ Thương viết, tôi đã hình dung ra ngay nàng viết cho ai.
Nhưng dù sao tôi vẫn thấy thương em quá, bởi cả anh lẫn P đều không nhìn thấy phút giây ấy. Khi nguời ta đẩy băng ca em vào phòng mổ, đôi mắt em một thoáng ngơ ngác và run rẩy tìm kiếm cái gì…Đôi mắt ấy có lẽ sẽ ám ảnh tôi cả đời. Dù miệng em vẫn nở nụ cười tươi như mọi khi.
Bàn tay em trượt khỏi tay mẹ, tôi với nắm lấy. Nó lạnh và đẫm mồ hôi. Tôi cảm nhận được cái run rẩy trong hồn em.
Phút giây ấy mắt em tìm ai, nếu không phải là anh, hai người sinh năm 1977. Giá anh ở đó, em đi vào cõi hoang lạnh ấy đã bớt cô đơn hơn.
Còn bây giờ, 1977, nàng không nói, không cười, không sợ hãi được nữa…nàng nằm đó như vật vô tri.
Người ta không nhìn thấy tôi sau một đêm tóc bạc trắng như cha nàng nhưng tâm hồn tôi cũng đã bạc như vậy.
Tôi ghét cái kiểu hay nhận lỗi về mình của nàng, tôi ghét cái lời cuối cùng nàng nói:
-“Phong Vũ, em thực sự xin lỗi anh!…”
Có gì mà phải xin lỗi, nàng không yêu tôi đó đâu phải lỗi của nàng.
Khi tôi đọc bài thơ Tạ lỗi nàng viết, tôi cũng thấy ghét nàng…Cái gì cũng nhận thiệt thòi về mình làm gì. Sống mạnh mẽ lên, yêu mạnh mẽ lên…Đằng này cái gì cũng nhận lỗi về mình làm gì, yêu chả dám yêu, hận chả dám hận…
1977, anh khuyên nàng đi phẫu thuật để làm gì. Biết thế này sao anh không dắt tay nàng mà bỏ chạy sang Ý hay đâu đó mà sống một vài ngày hạnh phúc, rồi chết cũng được. Sống như thế này, sống để làm gì?…?..!
Tạ lỗi
Phan Hoàng Huyền Thương
Em có thể
Đánh đổi cả cuộc đời em
Để có anh bên cạnh!
Nhưng không thể
Đánh đổi
Những đôi mắt tròn, đen, lấp lánh
Vô tư, hồn nhiên, đến dại khờ!
Em có thể
Đánh đổi cả tuổi trẻ của em
Cho một giấc mơ,
Giấc mơ có ANH vĩnh viễn!
Nhưng – như cánh buồm cô đơn trên mặt biển
Suốt đời em – vĩnh viễn chẳng có ANH!
T không trách anh, nhưng tôi thấy đau khổ quá. Cả anh và P đáng lẽ nên ở đó giây phút ấy với nàng.
Nhưng như nàng đã viết, tôi cũng muốn hỏi cả hai :
“Khi khổ đau đè nặng tâm hồn em…
Người ở nơi nào, Người ơi!…???”
Khi nỗi buồn vò xé trái tim tôi
Người không tới chia cho tôi một nửa
Khi khổ đau đè nặng tâm hồn tôi
Người không đến cùng dang tay đỡ
Khi cuộc đời tôi dang dở
Người ở nơi nào? Người ơi…
Cuộc sống đôi khi ta phải chấp nhận và đánh đổi, không thể mãi nói: giá như…biết vậy thì…tôi biết Thương trong tình cảnh Thương đã lâm bệnh, tôi đâu có và còn cơ hội để gặp Thương, vì Thương cũng rất muốn gặp tôi nhưng lại có một rào cản tâm lý vô hình cản trở, tôi cũng suy nghĩ và tôn trọng suy nghĩ của Thương. Cũng không biết việc gặp hay không gặp nhau việc nào sẽ tốt hơn?
Có lẽ Vũ rất yêu và rất khổ tâm trong tình cảnh này, tôi rất hiểu tâm trạng của bạn. Trong việc tôi khuyên Thương nên mổ là vì theo lý trí với tình cảnh này tôi nghĩ là tốt nhất. Một người đã sống ở đời 27 năm vậy có nên luyến tiếc chút vui ngày tàn còn lại để đánh đổi với mạng sống của mình? Liệu việc đánh đổi như vậy có đáng không? Mọi người thấy Thương chờ chết trong những ngày cuối liệu có đang tâm không, hay vẫn muốn thử vận may trong niềm tin và hy vọng, và việc hy vọng này là có cơ sở mặc dù phải mạo hiểm.
Việc cùng đi du lịch trong tình cảnh bệnh của Thương như vậy chỉ là mong ước vì với gia đình sẽ không ai cho Thương đi đâu mà không có người bên cạnh. Nếu rủ nhau trốn nhà đi thì tôi sẽ là người có lỗi với chính Thương và gia đình, vì trong lúc này Thương cần những người thân trong gia đình hơn bao giờ hết, khó có thể tha thứ cho hành động đó về sau này và không thể biết hậu quả việc đó sẽ đi đến đâu?.
Ai cũng có tình yêu và một cách thể hiện suy nghĩ khác nhau Vũ à. Mọi việc đã qua và sẽ còn tiếp diễn chúng ta đã làm mọi việc mà bản thân nghĩ là tốt nhất rồi. Mong rằng mọi thứ tiếp theo sẽ tốt đẹp. Khi mọi thứ nằm ngoài kiểm soát và ngoài khả năng của mình thì chỉ còn biết Hy vọng và tiếp tục hy vọng…
Có lẽ Vũ rất yêu và rất khổ tâm trong tình cảnh này, tôi rất hiểu tâm trạng của bạn. Trong việc tôi khuyên Thương nên mổ là vì theo lý trí với tình cảnh này tôi nghĩ là tốt nhất. Một người đã sống ở đời 27 năm vậy có nên luyến tiếc chút vui ngày tàn còn lại để đánh đổi với mạng sống của mình? Liệu việc đánh đổi như vậy có đáng không? Mọi người thấy Thương chờ chết trong những ngày cuối liệu có đang tâm không, hay vẫn muốn thử vận may trong niềm tin và hy vọng, và việc hy vọng này là có cơ sở mặc dù phải mạo hiểm.
Việc cùng đi du lịch trong tình cảnh bệnh của Thương như vậy chỉ là mong ước vì với gia đình sẽ không ai cho Thương đi đâu mà không có người bên cạnh. Nếu rủ nhau trốn nhà đi thì tôi sẽ là người có lỗi với chính Thương và gia đình, vì trong lúc này Thương cần những người thân trong gia đình hơn bao giờ hết, khó có thể tha thứ cho hành động đó về sau này và không thể biết hậu quả việc đó sẽ đi đến đâu?.
Ai cũng có tình yêu và một cách thể hiện suy nghĩ khác nhau Vũ à. Mọi việc đã qua và sẽ còn tiếp diễn chúng ta đã làm mọi việc mà bản thân nghĩ là tốt nhất rồi. Mong rằng mọi thứ tiếp theo sẽ tốt đẹp. Khi mọi thứ nằm ngoài kiểm soát và ngoài khả năng của mình thì chỉ còn biết Hy vọng và tiếp tục hy vọng…
Mình xin góp ý 1 chút xíu với những bạn vào chúc T mau bình phục.Khi các bạn post bài thì nên để ý phần chữ ký của mình.Nếu nó ko hay cho hoàn cảnh này thì nên bỏ nó đi(có nhiều bài viết rất tình cảm nhưng có 1 chữ ký “xấu” mình thấy nó gợn).Có 1 dấu tick ở ngay dưới khung trả lời đó.Rất nhanh thôi.Nếu thành tâm thì mong các bạn để ý hộ mình nhé.
@Hoaithuong: anh em topic thơ luôn CHỜ ĐÓN ngày T TRỞ VỀ
@Chilinh: vì nhiều lý do nên hiện tại mình rất hạn chế sử dụng YM.Thông cảm nhé.Mình đã gọi cho anh Sai và bảo anh ý add nick của bạn vào rồi.Có gì bạn cứ chia sẻ với anh Sai.Topic thơ của bọn mình mọi người đều coi anh ý như anh cả trong gia đình.Đừng ngại gì cả
@Hoaithuong: anh em topic thơ luôn CHỜ ĐÓN ngày T TRỞ VỀ
@Chilinh: vì nhiều lý do nên hiện tại mình rất hạn chế sử dụng YM.Thông cảm nhé.Mình đã gọi cho anh Sai và bảo anh ý add nick của bạn vào rồi.Có gì bạn cứ chia sẻ với anh Sai.Topic thơ của bọn mình mọi người đều coi anh ý như anh cả trong gia đình.Đừng ngại gì cả
Nguyên văn bởi hoaithuong.choanh
Con sẽ về!
Con sẽ về!
Con hứa
Con sẽ về!
Đường về cuộc đời có xa không mẹ?
Chắc là bằng khoảng cách của yêu thương!
có nhiều khi, sinh mạng của con người còn rẻ rúm hơn cả cọng cỏ, tưởng không thể sống được nữa, khi mùa xuân đến lại đâm chồi nảy lộc!
Mẹ thân yêu ơi, hãy ngủ ngon và đừng lo cho con!
Năm sau con ko về, thì con đã là thần tiên trên trời rồi!
chiều nay khi đọc lại những dòng chị viết, em thấy mình bất lực vô cùng. Tại sao em là em trai ruột của chị, luôn được chị quan tâm, chăm sóc, yêu quý…vậy mà em không quan tâm tới chị gái mình bằng thằng bạn học cùng bên hàng xóm!
có phải cứ cái gì mất đi thì mình mới thấy quý giá không hả chị. Em đã sống quá vô tâm và ích kỷ như vậy. Chỉ biết có tiền, chơi và hưởng thụ.
Nghĩ lại vết sẹo mờ trên bả vai trái của chị, trong lòng em lúc này không khỏi đau đớn. Chị ốm thế nhưng em vẫn đi chơi khuya, để mẹ lại bắt chị đi tìm…Em chỉ biết đi gây rắc rối để rồi chị lại phải vì em mà chuốc vạ vào thân.
Nghĩ lại em đã lừa chị mua xe như thế nào…nghĩ lại khi nghe chị nói muốn đi Ý học thêm em đã vòi vĩnh bằng được để đc đi du học như thế nào…nghĩ lại những ngày cuối chị chơi đàn ghi ta và hát với em, em đã ko ngồi lại bên chị mà vẫn bỏ đi đá bóng.
Nghĩ lại em đã lấy tiền của chị bao nhiêu lần để đi chơi, tiêu vào những trò giải trí vớ vẩn..
Nghĩ lại trước hôm em đi hai ngày chị bảo em mang tiền ra ngân hàng chuyển vào tài khoản cho bạn chị, em chẳng chuyển mà tiêu hết…
Nghĩ lại tất cả những gì em đã làm…nghĩ lại những nỗi đau của chị…
Sao em thấy ông trời trời lại bất công với chị như vậy, còn em khốn nạn thế mà vẫn ngồi đây…!
Ở đời sợ nhất mình không nhận thức được mình. Em đã biết lỗi và có những suy nghĩ nhận thức như vậy là rất tốt rồi. Ai cũng có một thời tuổi trẻ nông nổi , anh mong và tin rằng từ nay em sẽ luôn có những suy nghĩ hành động chín chắn trưởng thành.
Biết tin chị Thương e đã hồi tỉnh anh rất mừng! cầu chúc chị em sớm hồi phục hoàn toàn!
Biết tin chị Thương e đã hồi tỉnh anh rất mừng! cầu chúc chị em sớm hồi phục hoàn toàn!
Em cũng mong từ nay em sẽ là con người khác!
Anh làm em mừng hụt. Anh nghe tin từ ai vậy.
Em vừa điện cho mẹ, vẫn chưa có tiến triển gì cả. Buồn quá…
Số lần Twitter: 67
Chuyên Mục:
Tản mạn
Tags:
...1977, anhlil, boyhp_1985, chilinh.p.h, Detective ™, Don't___Cry, EM_BIET_EM_SAY, laliem, Love_or_Friend, Mr-arc, MrSH150i, Mr_Leng_Keng, n.phongvu, NhatKim, Oncidium, Thandamdh, Thuan_De_78, TrangLuNa, _Băng Nhi_
Trackbacks and pingbacks
No trackback or pingback available for this article.
Leave a reply Delete Message
CHUYÊN MỤC
- Bí quyết quan hệ (807)
- Phòng the (5.769)
- Review đồ chơi người lớn (10)
- Sức Khoẻ Tình Dục (380)
- Tâm lý tình yêu (329)
- Tản mạn (1.848)
- Tìm Người Yêu (1.638)
- Truyện Cười 18+ (1.067)
- Tư vấn tâm lý (1.546)
- Đọc truyện ngôn tình (1.522)
SẢN PHẨM
- Máy massage tình yêu (109)
- Bodysuits (24)
- Bodysuits Có Gọng (14)
- Bodysuits Không Gọng (10)
- Cosplay (44)
- Quần lót (73)
- Quần lót Ren (36)
- Quần Lót Thun (15)
- Quần Gen (1)
- Quần không đáy (6)
- Quần lọt khe (0)
- Quần lót không đường may (15)
- Phụ Kiện Sexy (34)
- Gel bôi trơn (44)
- Vòng đeo dương vật (21)
- Đồ ngủ (81)
- Đồ bộ Pijama Dài (0)
- Pijama Ngắn (0)
- Váy Ngủ (63)
- Váy Sơmi Pijama (3)
- Áo Choàng Ngủ (5)
- Corsets (4)
- Đồ Bộ (6)
- Áo lót (92)
- Áo lót có gọng (72)
- Áo lót đa năng (2)
- Áo lót không gọng (18)
- Áo lót mút nâng (0)
- Đồ chơi BDSM (31)
- Đồ chơi hậu môn (41)
Sản phẩm
-
Đầm Ngủ Xuyên Thấu Hai Dây ₫310.000
-
Trứng rung Aphojoy 1 đầu cao cấp kích thích điểm G phụ nữ ₫512.000
-
Dương vật giả rung xoay Pretty Love Bunny kích thích lỗ nhị ₫560.000
-
Máy rung thủ dâm Leten Cha Cha Fairy Exciting rung thụt kết hợp sưởi ấm thông minh ₫1.280.000
-
Máy rung tình yêu VANESIA Bướm đỏ rung đa chế độ điều khiển từ xa qua App ₫1.600.000
Bài gần đây
Bình luận
TWEETY
Tag
Analysis
![0](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/0.gif)
![2](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/2.gif)
![5](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/5.gif)
![1](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/1.gif)
![9](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/9.gif)
![8](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/8.gif)
![2](https://evyshop.vn/wp-content/plugins/mechanic-visitor-counter/styles/image/bbldotg/2.gif)
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
Your IP Address: 18.97.9.175
https://thegioicobacbip.net/san-pham/nhan-danh-nhac